Chương trước
Chương sau
Ngay trong đêm đó, mọi người người nghỉ ngơi để chuẩn bị ngay hôm sau vượt qua biên quan Tây Bắc.

Có lẽ bởi vì không gian trống trải hoặc là thanh âm do gió dội lại từ tường thành mà mọi người luôn nghe thấy tiếng gió thét gào, loại thanh âm này nếu như ở Giang Nam là tuyệt đối không thể nào nghe được.

Cả đêm này Triển Chiêu đều chuyên tâm đọc sách, bên cạnh hắn còn cả một đống, có lẽ là do Hạ Nhất Hàng cho hắn.

Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong rồi, khi trở lại đã nhìn thấy Triển Chiêu tự chôn mình trong đống sách, liền đi tới bên cạnh hắn ngồi, hỏi: “Miêu nhi, xem cái gì chứ?”

Triển Chiêu lật bìa sách cho hắn xem…… Thì ra là những sách có liên quan đến phong thổ Bắc Hải, còn có một số bí sử cung đình của Bắc Hải cũng không biết là do ai viết ra.

“Xem ra, chuyện gặp gỡ của Bắc Hải Vương năm đó cũng có rất ít người biết.” Triển Chiêu vừa lật sách xem vừa nói: “Bên trong những dã sử này đều không có ghi lại chuyện gặp gỡ của Hiên Viên Kiệt năm đó, tất cả đều nói hắn trời sinh đã tàn bạo.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nhìn tấm bản đồ các mối quan hệ Hoàng thất mà Hiên Viên Phách gửi Hạ Nhất Hàng cho hắn ban nãy.

Triển Chiêu cảm thấy hắn có chút không yên lòng cho nên mới gập sách lại, ngồi xếp bằng bên cạnh hỏi hắn: “Nếu như đụng phải Hiên Viên Kiệt, ngươi định dùng thân phận gì để gặp hắn?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Không rõ lắm.”

Triển Chiêu chống cằm nhìn hắn: “Mặc dù Bắc Hải cách Trung Nguyên rất xa, thế nhưng cũng không thể đảm bảo không có ai nhận ra ngươi đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Cho nên ta quyết định sẽ dùng thân phận thật của mình.”

Triển Chiêu gật đầu: “Ừ ….”

“Có điều ngươi cũng không thể nói mình là Triển Chiêu được đi?” Bạch Ngọc Đường càng lo lắng chuyện thân phận của Triển Chiêu bị phát hiện hơn, dù sao thì thân phận của hắn cũng tương đối nhạy cảm mà.

“Ta có thể giả làm người khác.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có bằng hữu nào tương đối thích hợp cho ta giả danh không?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Hay là ngươi giả làm đồ đệ sư phụ ta mới thu đi?”

Triển Chiêu ngẩn người, bất mãn nói: “Ta mới không thèm giả trang thành người phái Thiên Sơn đâu, còn phải gọi ngươi là Thái sư thúc tổ cái gì đó, kém bối phận nữa.”

“Ai cho ngươi giả làm người phái Thiên Sơn chứ.” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Ta nói là để ngươi giả thành đồ đệ của sư phụ ta, sư đệ của ta.”

“Có thể làm sư huynh không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường có chút hết nói nổi mà nhìn Triển Chiêu: “Miêu nhi ……..”

Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn: “Yên tâm đi, ta sẽ đổi bộ y phục, cũng đổi luôn phong cách hằng ngày, Bắc Hải kia núi cao, hoàng đế lại xa, nhất định sẽ không có ai nhận ra ta đâu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Hai người lại chui vào chăn mà nằm chuyện một hồi.

Triển Chiêu gãi gãi tai: “Luôn cảm thấy có chút khẩn trương a.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, hắn cũng cảm thấy có chút khẩn trương.

Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Tất cả chủ yếu đều là lần này đi còn phải dùng đến mưu ma chước quỷ nữa, ngươi cũng biết, hai chúng ta tương đối thành thật mà.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lúc này lại thấy cửa phòng được đẩy ra, Tiểu Tứ Tử liền chui vào.

Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử đang bò lên giường mà khó hiểu: “Tiểu Tứ Tử, sao cháu lại tới đây? Không ngủ được sao?”

“Phụ thân bảo cháu đến đây làm một việc.” Tiểu Tứ Tử vừa nói vừa cho mỗi người một túi hương nhỏ.

Hai người cầm hai túi hương, có chút khó hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử.

“Bên trong có tóc của cháu.” Tiểu Tứ Tử nói xong, khoé miệng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều co giật ….. tóc sao.

“Còn nữa, cháu đã cất ở trong ngực cả đường đi rồi đó.” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nói: “Phụ thân bảo cháu mang cho hai thúc.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, sau đó lặng lẽ đem túi hương kia cất đi. Đây là thứ tốt a! Có được tiên khí của Tiểu Tứ Tử là có thể mang đến bình an đó.

“Sau đó nữa.”

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt mà nhìn hai người.

“Sau đó sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Tiểu Tứ Tử đưa hai tay ra, mỗi tay ôm một người, sau đó sao, đương nhiên là cọ cọ cọ cọ rồi ……..

Trong thư phòng phủ Nguyên soái.

Cả đêm Triệu Phổ đều ở đây nghiên cứu địa hình và binh lực cùng đám người Hạ Nhất Hàng.

Phi Ảnh cùng Đại Ảnh bưng mấy bát cháo đi vào.

Âu Dương Thiếu Chinh vội vàng chạy tới, hỏi: “Ăn khuya a? Là cái gì a, vừa đúng lúc ta đói bụng.”

“Công Tôn tiên sinh nấu chút dược thang, nói là có thể giúp tinh thần tỉnh táo.” Phi Ảnh bưng cho mỗi người một bát.

“Dược thang sao?” Long Kiều Quảng bưng lên ngửi một cái: “Không có mùi dược a.”

“Tiên sinh cũng đã tiêu mùi rồi, ăn rất ngon, trong đó còn có cả linh chi dược thảo nữa, rất bổ.” Phi Ảnh vừa nói vừa bưng một bát cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ liếc một cái bát canh của mình, đột nhiên thật vui vẻ ….

Âu Dương cũng liếc một cái: “A! Nguyên soái, hình như phần của ngươi lớn hơn một chút đi!”

Triệu Phổ cầm cái muỗng múc một cái đã vớt được một miếng cá trắng tròn xoe ngầy ngậy, cũng không biết Công Tôn làm thế nào mà trên viên thịt cá còn cắm hai cái lỗ tai, giống hệt hình một con thỏ béo …. lại cứ lăn qua lăn lại trong muỗng canh nhìn giống hệt Tiểu Tứ Tử a.

“Trong bát của ta sao lại không có cá viên chứ?” Âu Dương Thiếu Chinh tỏ ý ghen tỵ.

Triệu Phổ ăn cá viên, sau đó lại như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: “Ở Liêu quốc bây giờ ai giữ nhiều binh mã nhất? Lão Tứ sao?”

“Là Da Luật Tề cùng Da Luật Hành đi, lão Tứ cùng lão Tam.” Trâu Lương nói: “Có điều rất khó mà tin được chuyện hai người đó cũng bị khống chế, đặc biệt là lão Tứ Da Luật Tề, tiểu tử này tinh quái như hầu tử, lại có thể bị người ta chế trụ sao?”

“Con La hoang đó cùng với Lý Nguyên Hạo sao có thể dễ dàng để Bắc Hải chế trụ như vậy được a, chẳng lẽ là có mưu đồ tác quái nào khác sao?” Triệu Phổ sờ cằm: “Ân … Có chút ý tứ.”

Đám người Âu Dương Thiếu Chinh đều nhìn nhau, chỉ thấy Triệu Phổ đang trưng ra cái vẻ mặt rất xấu xa mà ăn dược thang do Công Tôn tự mình làm …. Xem ra dược thang này đã có công hiệu rồi, lúc này đầu óc Triệu Phổ hẳn đã rất thanh tĩnh.

Cả đêm mọi người yên tĩnh nghỉ ngơi, sáng sớm ngày hôm sau tất cả cùng đồng loạt rời giường.

Cả một đêm Triển Chiêu đều xem sách, sau đó lại ngồi tĩnh toạ một chút.

Rất hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng rất hiếm khi thấy Mèo này để ý đến thế.

Lại nói tới, Triển Chiêu cũng không thuộc diện chuyên cần luyện công, dùng lời của Lâm Dạ Hỏa mà nói, nếu như Bạch Ngọc Đường luyện công dựa vào thiên phú thì Triển Chiêu lại dựa vào bản năng, thiên phú của Bạch Ngọc Đường khiến người ta giận đến ngứa cả răng thì thiên phú của Triển Chiêu lại khiến người ta hận đến muốn ói máu, có lẽ là do huyết thống của Ân Hầu quá mạnh cho nên Triển Chiêu luôn mang đến cho người ta cảm giác, công phu của hắn có từ trong bụng mẹ vậy.

Trong thời gian này Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã trải qua không ít chuyện, mỗi lần có thể khiến Triển Chiêu thu hồi tâm tư vui đùa để đặc biệt nghiêm túc để ý mọi chuyện thì hầu như đều là những chuyện có liên quan đến Bạch Ngọc Đường.

Từ Hắc Phong thành muốn đến được Bắc Hải cũng cần một chút thời gian, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tính toán qua, có lẽ cần một ngày, sau khi đến nơi cần nghỉ ngơi hồi phục một chút nữa, gặp qua Hiên Viên Phách một cái, tính thời gian thì cơ bản hôm nay hai người sẽ phải lên đường.

Bạch Ngọc Đường ngồi trong sân, sắp xếp lại chút đồ tuỳ thân, mấy thứ lặt vặt trong túi đồ Thiên Tôn cho hắn, về căn bản hắn đều nhìn qua hết rồi, thật sự thì cũng chẳng hiểu dùng chúng vào việc gì nữa.

Trong hà bao này có một chiếc nhẫn nhìn đặc biệt nổi bật.

Chiếc nhẫn này nhìn cũng không phải rất quý hiếm, viền bạc, trang trí san hô đỏ …. chiếc nhẫn rất lớn, chỉ có thể dùng đeo ngón cái.

Có điều Ngân Yêu Vương đã cho hắn thì tốt nhất là cứ đeo lên … Vì vậy Bạch Ngọc Đường liền đem nhẫn kia đeo lên ngón cái tay phải, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái cho nên mới tháo xuống đổi tay khác thử xem một chút, lại thấy hơi rộng một chút, cuối cùng, hắn quyết định đeo lên ngón cái tay trái.

Ngoài ra còn có một túi dược phấn nữa.

Bạch Ngọc Đường cho Công Tôn nhìn qua một chút, bên trong đều là bạch phấn trong suốt, có chút nhìn giống đường trắng mịn.

Công Tôn ngửi một chút, cười mà nói với Bạch Ngọc Đường: “Đây là Thố phấn.”

“Thố phấn sao?” Bạch Ngọc Đường tâm nói, cái dùng để pha thành nước cho Triển Chiêu chấm cua ăn sao?

Công Tôn nhắc nhở hắn: “Phấn này dùng lúc trích máu nhận thân.”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.

Công Tôn nói: “Hai giọt máu có huyết thống khác nhau cùng nhỏ vào trong một cái bát, chỉ cần lặng lẽ thả vào chút Thố phấn này thì cho dù có không phải là phụ tử thì cũng sẽ hoà thành một.”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi ——- Như vậy a.

“Có điều cắt máu nhận thân cũng không có chính xác như vậy.” Công Tôn cười cười, vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Đến lúc đó ngươi cứ tuỳ cơ ứng biến đi.”

Ngân Yêu Vương cũng để lại cho Bạch Ngọc Đường mấy thứ linh tinh không biết để làm gì khác, Bạch Ngọc Đường tuy rằng rất khó hiểu nhưng cũng đều cất hết nó vào trong hà bao đeo bên hông của mình, chờ đến lúc cần thì dùng.

Mặt khác, có một cẩm nang cũng khiến cho Bạch Ngọc Đường chú ý.

Nếu nói đến cẩm nang diệu kế, liệu bên trong có chứa chữa gì không?

Bạch Ngọc Đường mở cẩm nang ra nhìn một cái …… quả nhiên, bên trong đó có ba tờ giấy.

Thế nhưng, điều kỳ quái là, ba tờ giấy này đều là giấy trắng, hoàn toàn không có gì hết.

Bạch Ngọc Đường không hiểu mà cầm tờ giấy nhìn, soi cả lên trời mà nhìn mấy lần —– Hoàn toàn không có chữ a!

Bạch Ngọc Đường cũng để Tiểu Tứ Tử nhìn giúp một cái, Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, tỏ ý không có chữ.

Bạch Ngọc Đường liền đem mấy tờ giấy đó cất lại vào cẩm nang, có chút khó hiểu —— Lâu quá nên bị mờ sao? Hay là Ngân Yêu Vương quên viết rồi?

Còn đang suy nghĩ, cửa phòng lại đột nhiên đẩy ra, Triển Chiêu bước ra ngoài.

Mọi người quay đầu lại nhìn, cùng sửng sốt.

Thường ngày Triển Chiêu đều ăn mặc vô cùng đơn giản, một thân áo lam, mái tóc buộc cao, nhìn rất thoải mái cùng lanh lợi. Thế nhưng lúc này hắn lại đổi sang một thân bạch y trường sam, y phục hẳn là mượn của Thiên Tôn, mặc vào rất vừa vặn. Mái tóc cũng không buộc cao lên nữa mà được thả xuống, bóng mượt thuôn dài khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy một cỗ tiên khí lượn quanh.

Triển Chiêu vốn dĩ rất ôn nhuận, lúc này lại càng thêm nhu hoà.

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt mà cọ cọ Tiểu Ngũ, nói: “Miêu Miêu nhìn rất rất là đẹp đó!”

Mọi người bên cạnh đều gật đầu lia lịa.

Thiên Tôn theo bản năng mà nhìn Ân Hầu một chút, chỉ thấy Ân Hầu đột nhiên thở dài mà xoay người đi ra ngoài.

Triển Chiêu đang sửa sang lại y phục, thấy ngoại công bỏ ra ngoài cho nên cảm thấy kỳ quái —— Sao vậy?

Thiên Tôn tiến tới nói nhỏ với hắn: “Nhớ tới ngoại mẫu của ngươi, hắn ra ngoài thương cảm chút a.”

Triển Chiêu mở to mắt nhìn, Bạch Ngọc Đường lại giúp Triển Chiêu chỉnh trang lại vạt áo, lại cảm thấy hình như Mèo này hơi gầy thêm chút nữa a …. Không biết ở Bắc Hải có đồ ăn ngon gì không.

“Lại nói tới ….” Thiên Tôn khoanh tay nhìn Triển Chiêu mà đánh giá một chút: “Ngươi quả thật giống hệt ngoại mẫu ngươi a! Nhìn cứ như khắc từ một khuôn ra vậy.”

“Qủa nhiên nhất định phải có huyết thống mới có thể giống nhau như vậy đi.” Công Tôn vừa nói lại vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Này? Phụ thân ngươi họ Bạch, Bạch Linh Nhi cũng họ Bạch, liệu hai người họ có phải là bà con họ hàng hay không a, sau đó, lại trùng hợp như vậy, ngoại hình của ngươi cũng rất giống Bạch Linh Nhi?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Thế nhưng phụ thân ta là người Kim Hoa phủ, vẫn luôn ở Giang Nam ….. có điều chuyện này cũng không dám chắc, họ hàng của phụ thân ta rất nhiều, có thể là họ xa đi?”

“Cái này cũng có thể.” Công Tôn gật đầu.

Sửa sang y phục xong rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng đứng trong sân ….. tất cả mọi người vừa liếc mắt qua đã đều nhịn không được mà cảm khái, đây là hai vị thần tiên không cẩn thận nên rớt xuống phàm trần sao, thật là bổ mắt quá đi.

Ngay cả Bao đại nhân cũng phải sờ râu mà gật đầu, cái này hẳn là câu mà hí văn vẫn hay diễn đi, cái gì mà Trời sinh một cặp đó.

Mọi thứ chuẩn bị ổn thoả rồi, hai người chuẩn bị lên đường.

Có điều, lúc đi ra đến cửa Tiểu Ngũ vẫn theo sát không rời, nhìn bộ dáng kia là nhất định phải đi theo!

Triển Chiêu đuổi nó quay về nhưng nó nhất định không chịu nghe.

Trước kia Tiểu Ngũ rất nghe lời, nó chơi với người nào của Khai Phong phủ cũng vô cùng tốt, nếu như Triển Chiêu có việc không thể dẫn nó theo, nó cũng không cưỡng bách theo ….. Thế nhưng lần này, hình như có chút không giống.

“Hay là cứ mang nó theo đi.” Triệu Phổ nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng đúng —– Dẫn Tiểu Ngũ theo thì càng bắt mắt hơn. Lần này hai người bọn họ cũng cũng không cần phải bí mật mà đi, ngược lại càng đao to búa lớn càng tốt.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng đã chuẩn bị xong, hai người danh nghĩa là đi theo giúp truyền tin tức nhưng thực chất chủ yếu vẫn là đi trông nom hai đứa nhỏ này mà thôi, chỉ sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, đến lúc đó cũng có thể chiếu cố giúp.

Ăn cơm trưa xong mọi người liền xuất phát.

Rời khỏi Hắc Phong Thành, hai người hai ngựa mang theo một con Hắc Hổ chạy đi thật nhanh.

Mọi người đứng trên thành lâu tiễn hai người đẹp tuyệt trần kia đi rồi cũng không hiểu tại sao lại nảy sinh một loại ảo giác …..

“Cảm giác như dắt nhau bỏ trốn ……” Trâu Lương đột nhiên nói một câu.

Mọi người cùng than thở —— Nói đúng lời trong lòng mình rồi.

Lâm Dạ Hỏa cũng thu thập xong đồ đạc rồi lôi Tiêu Lương nhất định không chịu rời Tiểu Tứ Tử kia, nói bé phải về Lang Vương Bảo một chuyến.

Triệu Phổ viết một phong thư bảo Tiêu Lương đưa cho phụ thân bé, Tiêu Lương còn kéo tay của Tiểu Tứ Tử nói bé sẽ trở lại rất nhanh ….. Lâm Dạ Hỏa mất đến nửa ngày mới đem bé kéo đi được, thấy Tiêu Lương vẫn còn không dứt khoát liền cũng bất đắc dĩ: “Điểm này của ngươi thật giống hệt phụ thân ngươi a? Chỉ muốn mỹ nhân không cần giang sơn.”

Tiêu Lương vẫn nhìn chăm chăm Tiểu Tứ Tử mắt ngấn ngấn lệ mà từ biệt mình, vừa vẫy vẫy tay vừa khịt khịt mũi: “Đó là đương nhiên! Giang sơn mà so với Cận nhi thì chỉ là thứ tầm thường mà thôi!”

Lâm Dạ Hỏa hết nói nổi.

Hắn nhìn từ khe hở rèm cửa sổ mã xa ra ngoài, chỉ thấy Trâu Lương đang đứng lặng trên thành lâu, hai mắt đều chăm chú nhìn vào mã xa đang càng lúc càng nhỏ dần.

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, vén rèm cửa mà nhìn ra ngoài.

Hình như Trâu Lương có chút bất ngờ, thế nhưng vẫn cứ vẫy vẫy tay với hắn.

Lâm Dạ Hỏa liền lùi ngay lại mã xa, cảm thấy lúng túng mà lẩm bẩm: “Khuôn mặt tê liệt của tên Câm kia đổi rồi sao?”

Tiêu Lương ôm chú cún con mà liếc Lâm Dạ Hỏa một cái: “Ngươi cũng thật chẳng ra sao, người ta hảo hảo từ biệt ngươi thì ngươi lại không thèm để ý đến người ta.”

Lâm Dạ Hỏa liếc hắn một cái, suy nghĩ một chút xong liền đưa tay ra, vẫy vẫy hai cái.

Trâu Lương đứng ở xa liền nhìn thấy một tay áo màu đỏ phất phơ hai cái, khóe miệng cũng hơi nhếch lên một chút, đi xuống khỏi thành tiếp tục công việc bận rộn của mình.

………………….

Trong Hắc Phong Thành, Triệu Phổ viết hai phong thư giao cho Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh, bảo hai người đặt cạnh tấm bia ranh giới ngoài thành, dùng một phiến đá đen và đè lên, còn đặt một nhánh cây chó đẻ ở bên cạnh.

Hai người làm theo, chờ đến khi tối muộn lại đến nhìn một chút —– Hai phong thư đã biến mất.

Triệu Phổ nghe nói thư đã được lấy đi rồi thì cười lạnh một tiếng: “Ta biết mà, hai tên kia sao có thể bị người ta thu thập đơn giản như vậy chứ.”

Công Tôn tò mò hỏi: “Ý ngươi là Liêu quốc cùng Tây Hạ cũng có chuẩn bị rồi?”

“Có lẽ là một phần vì bọn họ lực bất tòng tâm, một phần khác là vì bọn chúng muốn bảo tồn thực lực, vậy thì cách tốt nhất là nhìn chúng ta cùng Bắc Hải đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, sau đó thì ngồi nhìn làm ngư ông đắc lợi …. A, cho ông đây là kẻ ngu si sao?” Triệu Phổ bĩu môi một cái.

Mà lúc này, trong Hoàng thành Tây Hạ cùng Liêu quốc, Da Luật Tề cùng Lý Nguyên Hạo cũng đã xem xong phong thư kia rồi, sau đó đều cùng bất đắc dĩ mà cười khan một tiếng: “Qủa nhiên .. Vẫn không thể gạt được Triệu Phổ a.”

Vì vậy hai người liền nhấc bút lên viết thư hồi âm.

Ban đêm, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh lại đến chỗ cũ, quả nhiên phát hiện ra hai phong thư hồi âm của họ, liền nhanh chóng mang về cho Triệu Phổ.

Sau khi Triệu Phổ mở thư ra xem xong rồi, liền khẽ cau mày một cái, sờ cằm mà lầm bầm —- Có chút ý tứ.

……………

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã chạy đến cửa thành Bắc Hải rồi.

Cửa thành lúc này cũng đóng chặt, hai người không thể vào thành, lại cũng không thể đến quá gần cho nên liền suy nghĩ xem tiếp theo làm thế nào.

Lúc này, bên trong rừng cây có một người đi ra, người này một thân hắc y, ăn mặc rất giống ảnh vệ, chắp tay với hai người, nói: “Phụng mệnh quận vương nhà ta, ở chỗ này chờ hai vị đã lâu.”

Người kia vừa nói vừa đưa ra bái thiếp của Hiên Viên Phách, bên trong còn có một phong thư nhắn. Trong thư, Hiên Viên Phách có nói cho hai người, thị vệ này sẽ bí mật dẫn hai người vào thành, hai người vào thành rồi tiếp tục đi đến lãnh thổ của hắn ở phía tây Bắc Hải. Sau khi đến đó rồi có thể tìm khách điếm nghỉ ngơi một hồi, khoảng gần trưa mai, Hiên Viên Phách sẽ uống trà ở Tuyết Thành lầu, hai người họ có thể qua đó, đến lúc ấy sẽ nói cặn kẽ hơn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm theo những gì trong thư hắn nói thì quả nhiên là thuận lợi tiến vào Bắc Hải, lại đi thêm một canh giờ nữa, đã tới Tây Bắc Hải quận rồi … mà lúc vừa mới bước chân vào đến Bắc Hải quận trời cũng đã tờ mờ sáng ….. Hai người họ dừng ngựa trước một khách điếm, lúc này cũng đã cảm nhận được trong làn gió có mang đến một tia lạnh lẽo.

Triển Chiêu vừa mới đưa tay ra cảm nhận một chút, đã thấy một mảng tuyết lớn rơi ngay vào lòng bàn tay mình … Hắn liền ngẩng mặt lên nhìn …. Từng mảng từng mảng lớn bông tuyệt đang rơi xuống từ trên không trung có phần mờ mịt.

Triển Chiêu lớn lên ở phía nam, rất ít khi được nhìn cảnh tuyết rơi, cho đến khi hắn đến Khai Phong thì cũng thỉnh thoảng lắm mới được thấy tuyết rơi, thế nhưng tuyết rơi lớn như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy, đặc biệt là ….. Lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết đầu mùa nháy mắt đã rơi xuống.

“Đây là tuyết đầu mùa.”

Triển Chiêu quay mặt sang, Bạch Ngọc Đường mỉm cười nói cho hắn biết: “Nương ta thường nói, nếu như nhận được bông tuyết đầu mùa đầu tiên rơi xuống, như vậy là cả làn tuyết đó đều rơi xuống vì ngươi.”

Triển Chiêu lại ngẩng mặt lên mà nhìn một chút, Bạch Ngọc Đường kéo lấy tay của hắn, dẫn hắn vào khách điếm.

Triển Chiêu cũng cảm giác được có một mảng tuyết lớn kia bị hòa tan vì độ ấm trong lòng bàn tay tương thiếp của hai người……

Chờ cho đến khi hai người thuê một nhã gian xong rồi, cùng lên lầu vào phòng, đẩy ra cửa sổ hướng ra ngoài … Triển Chiêu liền bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.

Chỉ mới rơi có một lúc mà thôi nhưng trận tuyết đầu mùa này không những không mất đi cảm giác lạnh như băng, mà lúc này, bên ngoài khung cảnh đã là băng sơn tuyết địa rồi.

Bạch Ngọc Đường đi đến phía sau hắn, tựa cằm lên bả vai hắn: “Miêu nhi.”

“Sao vậy?”

“Màu trắng rất hợp với ngươi.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng thì thầm.

“Đương nhiên.” Triển Chiêu cười gật đầu, một lời đã nói hết tâm tình.

Bạch Ngọc Đường cũng cười, vươn tay ôm lấy hắn từ phía sau, nói: “Chờ chuyện này xong rồi, ta dẫn ngươi đến Ánh Tuyết Cung.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Đi gặp phụ mẫu ngươi sao?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu ngẩn người hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nói: “Ta bắt đầu cảm thấy khẩn trương!”

Bạch Ngọc Đường bật cười, đưa tay ra, giúp hắn đóng lại cửa sổ, ngăn lại hơi tuyết lạnh lẽo bên ngoài …….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.