Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường tỉnh lại trong trạng thái bị “đè ép”.
Cảm giác đầu tiên của hắn là có phải mình bị đánh lén hoặc ám toán gì không, tóm lại là cảm thấy hít thở sao mà khó khăn đến vậy?
Chờ đến khi Bạch Ngọc Đường mở mắt ra vừa nhìn, dựa theo ánh sáng bên ngoài mà phán đoán, hẳn là trời vẫn còn chưa có sáng hẳn, gà cũng chưa có gáy, thế nhưng hắn cũng xác định mình đã tỉnh hẳn rồi, vậy mà lại không có cách nào lật người được. Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy buồn bực, tỉnh lại rồi mà vẫn còn bị quỷ ám hay sao?
Cúi đầu nhìn một cái.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cái này không phải cũng giống như “Quỷ” áp thân hay sao.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử rõ ràng tối hôm qua vẫn còn ôm cánh tay mà nằm cạnh mình, không biết từ lúc nào đã leo lên nằm trên ngực mình rồi. Mà Triển Chiêu vốn cũng nằm ngủ rất đàng hoàng bên cạnh mình, cũng đã nằm dựa lên ngực mình nữa, hơn thế, trên bụng còn có hai con mèo nằm ngủ, cũng không biết là chúng từ đâu tới. Tiểu Ngũ thì nằm ở mép giường, cũng may là nó không có nằm lên người mình, nếu không Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, không biết mình có bị đè chết luôn không nữa.
Lúc này, hắn bị đè đến thật khó chịu, thế nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nằm bên ngực trái mình một chút, Mèo này ngủ nhìn còn rất ngon giấc, rất ngọt ngào, hôm qua tâm tình hắn nặng nề mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055852/quyen-8-chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.