Lâm Dạ Hỏa đang si ngốc mà nhìn dung mạo của mình trong gương, lại không nghĩ dến gương đột nhiên vỡ vụn, đồng thời, hắn thấy được trong gương có một người lạ.
Nếu nói mấy người đã chết kia yếu bóng vía cho thần hồn nát thần tính mà bị cái bóng của mình trong gương hù dọa, hoặc do quá sợ hãi mới suy nghĩ linh tinh thì có thể hiểu được, thế nhưng Lâm Dạ Hỏa là ai chứ?
Mặc dù bình thường hắn có chút điên điên, lại tự yêu bạn thân quá mức, khùng đến không thể hiểu nổi, thế nhưng dù thế nào hắn cũng là đương kim cao thủ đệ nhất đệ nhị trên võ lâm. Vậy mà vẫn có thể dọa cho hắn sợ hãi đến độ phải văng tục như vậy …. Chẳng lẽ lại không phải là ảo giác sao?
Bạch Ngọc Đường đi đến trước gương, kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tấm gương vỡ kia.
Nhìn một hồi lâu, lại khó hiểu mà hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Người ở đâu?”
Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ: “Tự ngươi nhìn đi a.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, liền dán mặt vào gần gương chút nữa, sau đó hắn cũng ngẩn người, cau mày mà ngẩng đầu lên.
“Sao vậy?” Triển Chiêu cũng tiến đến.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, bảo Triển Chiêu ngồi xuống nhìn sát vào gương.
Triển Chiêu cũng làm giống như ban nãy Lâm Dạ Hỏa làm, dán sát mặt vào gương mà nhìn một cái, sau đó nghiêng nghiêng đầu: “Ai, cái này mà nhìn lúc nửa đêm đúng là có thể dọa chết người ta.”
“Thật sự có người sao?” Bàng Dục tò mò ngồi xuống nhìn, cũng dán mặt lên mặt gương, thế nhưng hắn còn chưa có hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị dọa cho giật lùi về phía sau, ngã phịch xuống đất rồi: “Oa! Một cái mặt quỷ a, dọa chết cha ta rồi!”
Hắn còn chưa có dứt lời đã bị Bàng Thái sư cốc đầu một cái.
Bao Đại Nhân cũng đến nhìn, Bao Duyên bò trên lưng phụ thân hắn, cằm gác lên bả vai Bao Đại Nhân cùng nhìn, vừa nhìn xong đã bị dọa đến run rẩy một cái: “Oa, quỷ hai đầu, một đen như cái cục than còn một trắng như trứng gà bóc, hắc bạch vô thường sao?”
Bao Đại Nhân bất đắc dĩ mà liếc hắn một cái, sau đó quay đầu lại than thở ——- Nhi tử mình thật trắng quá!
“Hai đầu á?” Lâm Dạ Hỏa không hiểu: “Chỉ có một cái a.”
“Không phải là mặt quỷ, chỉ là cái bóng tạo thành mà thôi.”
Công Tôn tiến đến gần một chút, hình như hắn phát hiện ra nguyên lý nào đó cho nên bảo Tiểu Tứ Tử đem hòm thuốc đến, tìm trong hòm thuốc một con dao mỏng, cạy ra một chút băng ngọc vụn, cạo xuống cho mọi người xem.
Chỉ thấy băng ngọc kia cũng không phải là một khối hoàn chỉnh, phía sau cũng không có bằng phẳng mà có chút lồi lõm, nhìn từ phía sau quả thật có nhiều vết chắp vá.
“Sao?” Bao Duyên tò mò: “Không phải là cả khối hoàn chỉnh a?”
Bạch Ngọc Đường cầm lên một khối, sờ sờ dọc theo thành cũng gật đầu nói: “Ta đã nói, sao lại có được một khối băng ngọc lớn như vậy để làm gương chứ. Nếu như thực sự có một khối ngọc hoàn chỉnh như thế, cứ làm một tượng ngọc bình thường cũng đã có thể bán được mấy ngàn lượng vàng rồi, cần gì phải dùng để làm một cái gương làm gì.”
“Nhìn đằng trước cũng không thể nhận ra a.” Bao Duyên nói.
“Là băng ngọc nhưng lại được dùng một tầng lưu ly mỏng gắn lại cho nên nhìn không ra. Thật ra thì, vấn đề không có nằm ở đằng trước mà là ở phía sau.” Công Tôn chỉ chỉ phần phía sau lồi lõm của gương: “Ở những chỗ không bằng phẳng phía sau được quét ngân phấn lên, sau đó lại dùng Khôi Cốt phấn kia quét lên nữa. Mấy ngày nay khí trời ẩm ướt cho nên tầng phấn sáp này bị giãn mà băng ngọc kia lại không hề giãn ra, lớp lưu ly cùng để cố định gương lại quá mỏng cho nên đã bị phá vỡ, đặc biệt, khi mọi người nhìn gần, hơi thở vừa mang theo hơi nước vừa mang theo nhiệt khí, nếu như phả vào đúng vị trí bị nứt ra kia, lại càng khiến cho keo Khôi Cốt phấn nở ra nhiều hơn, giống như ban nãy Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy vậy, liền vỡ ra.”
“Nga…” Mọi người gật đầu lia lịa, thì ra là như vậy.
“Vậy quỷ ảnh trong đó thì cần phải giải thích thế nào?” Mọi người lại hỏi.
“Soi gương này thì chỉ có ngồi ở vị trí trung tâm chính diện mới có thể thấy được rõ ràng, không bị vặn vẹo.” Công Tôn nói: “Sau khi bị nứt ra, ở trung tâm cũng biến thành rãnh, hình ảnh nhìn thấy trong gương cũng vặn vẹo, nói cách khác mọi người đều nhìn thấy chính khuôn mặt mình bị vặn vẹo chứ không phỉ là quỷ ảnh, có điều quả thực rất đáng sợ.”
Mọi người lại “Nga…” một lần nữa: “Thì ra là như vậy a.”
“Công Tôn tiên sinh thật bác học đa tài.” Bao Đại Nhân gật đầu tán thưởng: “Quan sát rất tỉ mỉ.”
Công Tôn cười híp mắt, nói Bao Đại Nhân đã quá khen.
Những người khác đều hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ một chút, hình như mỗi lần phá án, người làm được nhiều chính sự nhất vẫn là Công Tôn, vừa biết chữa bệnh, vừa biết phá án, lại bác học đa tài … Nói đi nói lại, trừ không biết võ công ra thì hắn cái gì cũng biết a!
Triệu Phổ ở một bên gật đầu tất tần tật, cho nên mới nói —— Có được Thư ngốc là có được thiên hạ! Qủa nhiên là phụ thân của nhi tử ta, ha ha.
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Thì ra là như vậy, hù chết người, còn tưởng cái gương này bị vẻ đẹp của ta làm cho sợ hãi vỡ luôn chứ.”
“Là bị ngươi làm cho ghê tởm quá nên mới vỡ thì có.” Trâu Lương ở bên cạnh rất đúng lúc mà chen vào một câu, kết quả là ………
Mọi người rất ăn ý mà không thèm để ý đến Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đang đánh nhau.
“Khó trách tại sao bây giờ nghe được đều là thủy ngọc cùng băng ngọc bị vỡ nát.” Bàng Dục nâng cằm làu bàu.
“Đây còn may là thời gian chưa đủ dài đó.” Công Tôn nghiên cứu mặt sau tấm gương màu xám tro, nói: “Vật này nếu như đến mùa đông sẽ càng co rút lại, mùa hè lại nở ra, như vậy những tấm gương này chẳng bao lâu sẽ bị vỡ vụn.”
Diệp Toàn than thở: “Đúng là sư phụ ta cũng chỉ mới bán có một thời gian ngắn mà thôi, nếu đúng là như vậy có lẽ sẽ phải bồi thường không ít đi, sau này những tấm gương này hẳn là sẽ không bán được nữa đi.”
“Vì vậy …” Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa vẫn đang đánh nhau với Trâu Lương.
Tiêu Lương kéo Lâm Dạ Hỏa: “Ai, Hỏa Kê này.”
Lâm Dạ Hỏa thu tay lại, bĩu môi nhìn hắn: “Cái gì? Người lớn đánh nhau trẻ con đừng có xen miệng vào!”
Khóe miệng Trâu Lương giật giật, khi nhỏ, lúc nương hắn cùng phụ thân hắn gây gổ với nhau cũng thường nói như vậy với hắn.
“Bây giờ ngươi còn cảm thấy muốn tức giận không?” Tiêu Lương hỏi.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái: “Còn phải xem là đối với người nào.”
“Ngươi có muốn giết người không?” Tiêu Lương hỏi tiếp.
Lâm Dạ Hỏa liếc Trâu Lương bên cạnh, Trâu Lương liền cảm thấy trên cổ một luồng khí lạnh thổi qua, ánh mắt này ….
“Có cảm thấy muốn đại khai sát giới, gặp người nào chém người đó?” Tiểu Lương Tử lại hỏi thêm lần nữa, kết quả lại bị cốc một cái.
Lâm Dạ Hỏa cốc đầu bé, nói: “Muốn, trước tiên cứ đánh ngươi cũng được lắm.”
Tiêu Lương ôm đầu chạy khắp nơi, cuối cùng được Tiểu Tứ Tử cứu, Tiểu Tứ Tử đau lòng giúp hắn xoa xoa đầu, nhìn nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa vỗ tay một cái đến bên cạnh bàn ngồi uống trà, thấy mọi người cũng vẫn nhìn mình chằm chằm, không hiểu hỏi: “Các ngươi làm gì a?”
“Hình như cũng không có dị thường gì a.” Triển Chiêu nói.
Mọi người cùng gật đầu.
“Nói như vậy, vấn đề không phải nằm ở gương mà là trên phân chim kia?” Bao Duyên hỏi.
Mọi người lại gật đầu.
Bạch Ngọc Đường hỏi Diệp Toàn: “Gương Thủy ngọc cùng Băng ngọc đã bán đi bao nhiêu cái rồi?”
“Thủy ngọc thì có tiểu thiếp của Trần Viên ngoại ở cửa Nam có mua một cái, sau đó Thiên kim tiểu thư nhà Vương viên ngoại cũng mua một cái, còn người khác sao, chính là Dao tỷ tỷ có một chiếc gương Băng ngọc, là sư phụ tặng cho nàng, những người khác mới chỉ có đơn đặt hàng, có điều sư phụ vẫn còn đang làm, vẫn chưa có giao hàng a.” Diệp Toàn nói.
Triển Chiêu tò mò: “Dao tỷ tỷ? Chính là tình nhân mà người ta vẫn đồn đại của sư phụ ngươi đó sao?”
Diệp Toàn gật đầu: “Đúng vậy, nàng gọi là Từ Mộng Dao, là đầu bài của Mộng Phương Viên.”
“Mộng Phương Viên sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói: “Nga, là diêu quán lớn nhất Thường Châu phủ, tên của các cô nương trong đó đều có một chữ Mộng …”
Triển Chiêu còn chưa có dứt lời, đã thấy Bạch Ngọc Đường liếc mình, ý là ——- Ngươi biết rất rõ a.
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Người của Thường Châu phủ đều biết hết, ta cũng chưa từng đến đó.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, nghĩ đến chuyện lần trước Triển Chiêu đến kỹ viện thì bị dọa cho sợ như vậy, có lẽ thực sự là chưa từng đến đó, vì vậy, tâm tình hắn cũng tốt lên chút.
“Hay là đi tìm mấy vị tiểu thư kia đi, trước tiên thu hồi gương lại đã.” Bao Đại Nhân nói: “Nhân tiện hỏi xem các nàng có đi qua Lão Nha Cốc không.”
“Đại nhân nghi ngờ …” Triển Chiêu hỏi Bao Đại Nhân.
“Các ngươi không cảm thấy như vậy thật quá trùng hợp sao?” Bao Đại Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Mỗi người mua gương băng ngọc hoặc thủy ngọc đều vô tình đi qua Lão Nha Cốc để rồi bị phân chim rơi trúng …… Sau đó đều cũng nổi điên giết người, trong chuyện này hình như là có cái gì đó không đúng.”
Triển Chiêu gật đầu.
Sau đó, mọi người chia nhau làm việc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Mộng Phương Viên tìm Từ Mộng Dao, ảnh vệ đến hai nhà viên ngoại kia thu hồi gương trang điểm, bọn Công Tôn thì chuẩn bị đi đến ngoại vi Lão Nha Cốc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Mộng Phương Viên, thấy cửa chính đóng, chỉ có một tiểu tư đang quen sân.
Triển Chiêu tiến đến hỏi thăm, gã tiểu tư kia liền chạy đi gọi một nha hoàn đến. Nha hoàn kia nói với hai người: “Các tiểu thư đều đi du hồ cùng Mạnh Công Tử rồi.”
“Mạnh công tử?” Triển Chiêu hỏi: “Mạnh công tử nào?”
“Mạnh Thanh Mạnh công tử a, công tử hôm nay mời khách, cho nên mới đến tìm các cô nương của chúng ta đến ca múa bồi rượu, Dao tỷ tỷ cũng đi rồi, nếu như muốn hỏi chuyện thì buổi tối nàng mới về.”
Triển Chiêu gật đầu một cái, liền cáo từ.
Đi một chuyến tay không trở về, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Nếu như đi du hồ, hẳn là ở bến tàu đi, hay là chúng ta đi tìm một chút?”
“Ách …” Triển Chiêu xua xua tay, nói: “Không cần vội, tối đi hỏi cũng được, chúng ta đến Lão Nha Cốc đi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu lại xoa xoa cằm ngẩng mặt nhìn trời.
Đừng nhìn Triển Chiêu ngày thường quỷ quái ranh ma, thế nhưng bản chất cũng là một người thành thật, hơn nữa không biết gạt người.
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua đã biết hắn có vấn đề, cái tên Mạnh Thanh đó … chẳng lẽ lại biết Triển Chiêu.
“Ngươi biết Mạnh Thanh đó sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, vừa đúng lúc nhìn thấy ảnh vệ phía trước đã mang gương trở lại, liền nói: “Ai nha, xem ra bên kia mọi chuyện rất thuận lợi a.”
Vừa nói Triển Chiêu lại vừa chạy đi kiếm việc làm.
Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn bóng lưng Triển Chiêu mà sờ cằm.
Các ảnh vệ cũng rất thuận lợi mang hai tấm gương trang điểm về, cũng chưa có bị vỡ. Hai nhà viên ngoại kia vừa mới nghe thấy gương này có quan hệ với vụ án liền nhanh chóng bảo họ mang đi. Hai vị tiểu thư kia cũng chưa có đi qua Lão Nha Cốc, hơn nữa cũng không có bị phân chim rơi trúng vì vậy có lẽ cũng không có nguy hiểm gì.
Sau đó mọi người mang đồ đặt trong Triển phủ, rồi lại chạy đến Lão Nha Cốc.
Bên ngoài Lão Nha Cốc, Công Tôn cũng đã mang theo Tiểu Tứ Tử tới.
Ảnh vệ môn mỗi người đều cầm một chiếc dù cùng mặc áo choàng che người, làm việc cũng thật cẩn thận, còn mang theo hai con hắc khuyển rất to, cũng được mặc áo cẩn thận vào.
Lúc Triển Chiêu vừa mới tới liền nhìn thấy một đại khuyển bị mặc áo, cũng giật mình nhảy dựng.
“Nhiều người đi như vậy sao?” Triệu Phổ hỏi.
“Chọn một ít người đi thôi.” Âu Dương nói với Triệu Phổ: “Ngươi đừng đi, ta mang theo ảnh vệ đi là được rồi.”
“Ta cũng đi.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói.
Triệu Phổ cũng không có ý kiến gì, Công Tôn lại dặn dò mọi người cần cẩn thận một chút.
Trước khi vào sơn cốc, Triển Chiêu liền ôm lấy Tiểu Tứ Tử cọ cọ a, cọ cọ a………
Tiểu Tứ Tử cũng bị Triển Chiêu cọ thành quen rồi, thấy dáng vẻ có vẻ lo lắng, liền ôm lấy cổ hắn, hôn lên má hắn một cái.
Triển Chiêu lập tức lên tinh thần.
Vì để cho công bằng, hôm nay Tiểu Tứ Tử quyết định làm một lần thưởng hôn thật lớn, mỗi người đi vào trong cốc đều được bé hôn một cái, hôn đến độ khiến cho Tiêu Lương chỉ muốn giậm chân, nói mình cũng đi vào. Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử cũng hôn hắn một cái, thế nhưng kéo tay hắn lại, không cho vào.
…………..
Đám người Triển Chiêu che dù tiến vào Lão Nha Cốc.
Mấy con cẩu kia đi trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn mọi người một chút, bọn chúng cũng không có biết phải đi đâu.
Triển Chiêu vừa đi vừa nghe trên nóc dù truyền đến tiếng “tạch tạch” …
Bạch Ngọc Đường nhìn dù của Triển Chiêu một cái, lại nhìn lại dù của những người khác một cái …. Kỳ quái, những con quạ đen kia sao lại cứ nhằm vào dù của Triển Chiêu và ị chứ? Hay chỉ là trùng hợp?
“Trên dù của Giả Ảnh cũng có nga.” Tử Ảnh chỉ chỉ dù của Giả Ảnh, sau đó, mọi người lại phát hiện trên dù của Xích Ảnh cũng có, nhưng dù của những người còn lại thì không có, mà dù của Bạch Ngọc Đường thì một vết cũng không có.
Bạch Ngọc Đường nhìn trang phục của ba người bị ị nhiều nhất một chút, sau đó đột nhiên nói: “Y phục đỏ sao?”
Tất cả mọi người nhịn không được đều gật đầu.
Triển Chiêu mặc y phục đỏ, y phục của Xích Ảnh cùng Giả Ảnh cũng là mà đỏ, Lâm Dạ Hỏa cũng mặc một thân đỏ.
“Chẳng lẽ chỉ đặc biệt tập kích màu đỏ sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Thật ra thì …” Hắc Ảnh có chút bất đắc dĩ mà nhìn mọi người, nói: “Chim không giống những loài động vậy khác, không phải lúc nào muốn ị mới ị, chúng chỗ nào, lúc nào cũng có thể ị a.”
Mọi người biết Hắc Ảnh rất thích chim, hơn nữa khẩu kỹ nhất lưu, thì ra là cũng có nghiên cứu về chim nữa.
“Bọn chúng giống y như gà, bất cứ chỗ nào cũng có thể ị bậy bạ, cho nên.” Hắc Ảnh nhìn bầy chim đứng dày đặc phía trên, nói: “Có thể là bọn chúng sẽ dừng lại trên những nơi có màu đỏ lâu hơn một chút mà thôi.”
Tất cả mọi người đều gật đầu —– Có đạo lý.
“Qụa đen ăn hủ thi.” Bạch Ngọc Đường nhìn bầy chim một chút: “Bọn chúng có thói quen đi theo con mồi, đợi cho đến khi con mồi chết mới ăn. Thế nhưng tại sao lại đi theo người sống, hơn nữa hình như đặc biệt thích người mặc màu đỏ nữa? Chẳng lẽ vì màu đỏ có quan hệ gì với thức ăn của chúng sao?”
“Hay là cứ đi theo đám chim này đi?” Âu Dương Thiếu Chinh chỉ chỉ phía trước: “Hình như bầy chim này tụ tập bên kia tương đối nhiều, hơn nữa đều là ở trên sơn cốc, chúng ta cứ lên đó đi, tầm nhìn cũng rộng hơn chút.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, cùng nhau đi về phía sơn cốc, đi tới một sườn núi.
………………..
Bên ngoài sơn cốc, đám người Công Tôn cùng Triệu Phổ lo lắng chờ đợi.
Triệu Phổ hỏi Công Tôn: “Thư ngốc, ngươi nghiên cứu mấy thứ phân kia thế nào rồi?”
Công Tôn liếc hắn một cái: “Là phân chim.”
Triệu Phổ dở khóc dở cười: “Đúng là phân chim, sao rồi? Có phát hiện gì không?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn chưa điều tra rõ, thế nhưng chắc chắn là có độc.”
“Có độc sao?” Triệu Phổ thiêu mi một cái.
Công Tôn nói: “Có thể khiến người ta bị phát cuồng thì có rất nhiều loại độc, vấn đề ở chỗ là có nhiều loại độc khác, nếu như chỉ dùng có một chút thì có thể khiến thần trí người ta không tỉnh táo, dễ sinh ảo giác rồi mới thành cuồng loạn. Mặt khác, ta cũng chưa từng thấy đồ nào có màu xám tro như vậy, tuy nhiên loại phấn dùng để quét gương cùng độc chất trên phân chim kia lại giống nhau.
“Nói cách khác, quạ đen ăn thi thể màu xám đó, cho nên phân của chúng mới có độc?” Triệu Phổ tò mò.
Công Tôn gật đầu: “Có điều tại sao quạ đen lại không bị chết mới là điều kỳ lạ nhất.”
Triệu Phổ cũng nghĩ không ra.
Đang lúc nói chuyện, lại nhìn thấy một đoàn nhân mã từ Lão Nha Cốc đi tới.
Đây cũng là một phiêu đội, thế nhưng không có gắn phiêu kỳ, hơn nữa trên xe cũng trống rỗng, có lẽ là đoàn nhân mã đi đưa phiêu trở về.
Có mấy người che dù nhưng cũng có một người không che, nhanh chóng bước ra ngoài.
Đám người Triệu Phổ đứng gọn vào ven đường cho bọn họ đi qua.
Người dẫn đầu thấy có nha dịch, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Phổ không lên tiếng, Công Tôn nói: “Nga, chúng ta là người Khai Phong phủ.”
“Sao?!” Người dẫn đầu trông rất to con, cười ha hả nói: “Triển huynh đệ đã trở về rồi sao?”
Công Tôn cười gật đầu: “Đúng vậy, Triển huynh đang vào Lão Nha Cốc làm chút chuyện.”
“Triển huynh đệ đã về rồi?!” Người của tiêu cục hình như cũng biết Triển Chiêu, cười nói: “Tối chúng ta sẽ đến gặp hắn, lâu lắm rồi không cùng hắn uống rượu.”
Công Tôn cười gật đầu.
Các tiêu sư lại cùng đám người Công Tôn khách khí thêm mấy câu nữa, sau đó liền vui vẻ đi.
Tiêu đầu kia vừa đi vừa cầm khăn lau cổ, một tiêu sư bên cạnh còn nói đùa với hắn: “Đại đương gia, ngươi xem, bị phân chim rơi xuống cũng không hẳn là chuyện xấu a, Triển huynh đệ đã về rồi, đây chẳng phải là chuyện vô cùng tốt sao, cho nên mới nói đừng bao giờ tin mấy chuyện đồn đại linh tinh a, trở về nhà tắm một cái rồi tối đến đi tìm tiểu huynh đệ uống rượu đi.”
…………………..
Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái, chẳng lẽ …. tiêu đầu đó đã bị phân chim rơi trúng cổ sao?
Triệu Phổ liền nháy mắt với hai ảnh vệ sau lưng một cái, hai người gật đầu, lặng lẽ đi theo phiêu đội kia âm thầm quan sát tình trạng của tiêu đầu đó.
………………
Đám người Triển Chiêu lên đến đỉnh cốc, vừa mới nhìn xuống cũng có chút khó khăn.
Địa hình Lão Nha Cốc này cũng quá phức tạp, hai ngọn núi bị cắt ngang bởi một cái rãnh, mà ở phía sau hai ngọn núi đều là loạn thạch sơn, phủ đầy đều là đá lớn đá nhỏ chất thành đống, khắp nơi đều đủ loại ngã rẽ cùng khe núi, cái này thì phải tìm đến lúc nào mới ra đây? Hơn nữa, lại có có không ít đá tảng cản tầm mắt, sơn cốc lại sâu, dốc dựng đứng, tầm nhìn cũng không có tốt.”
Lúc này, Hắc Ảnh lại bắt chước tiếng quạ đen mà kêu một tiếng.
Tất cả mọi người cùng tò mò nhìn hắn, ý là — Ngươi cùng bọn chúng trao đổi cái gì?
Hắc Ảnh dở khóc dở cười: “Không phải, ta chỉ bắt chước tiếng quạ kêu mà thôi.”
“Có ích gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.
“Nga, tiếng quạ đen ở mỗi nơi mỗi khác, ta vừa mới bắt chước tiếng quạ Tây Vực, nói cách khác, mặc dù cũng chẳng biết tiếng đó có ý gì, thế nhưng ta có thể nhận ra được khẩu âm từng nơi.” Hắc Ảnh cười nói: “Qụa đen là loại động vật rất có tinh thần bảo vệ thức ăn của mình, nếu như nghe được có quạ đen nơi khác đến, việc đầu tiên chúng nghĩ đến chính là nguy cơ bị cướp thức ăn, cho nên chúng liền đem những hủ thi ăn hết hoặc vây quanh để bảo vệ lãnh địa của mình, cho nên …”
Hắc Ảnh còn chưa có dứt lời đã thấy Tử Ảnh chỉ nơi xa một cái: “Hình như đều bay hết sang đó a!”
Mọi người nhìn sang một lần nữa, chỉ thấy quả nhiên bầy quạ đen sì đều bay về chỗ phía tây sơn cốc. Sơn cốc kia nằm sau lưng một thạch sơn lớn, hình như ở chỗ rất sâu.”
Mọi người nhìn nhau một cái, mang theo cẩu đi cũng hơi bất tiện, cho nên Âu Dương Thiếu Chinh lưu lại Xích Ảnh cùng Thanh Ảnh ở lại giữ hai con cẩu, những người khác đều thi triển khinh công bay đến sơn cốc kia.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã đến ven sơn cốc kia.
“Dưới đó hình như có gì đó.” Âu Dương Thiếu Chinh vừa nói vừa rút từ trong ngực ra hai quả lôi hoả đạn, ném về phía quạ đen tụ tập đông nhất trong sơn cốc.
Đây giống như thứ chuyên dùng để đuổi chim hoặc dã thú trên chiến trường, lần này cho nổ giữa không trung, đồng thời lại có có ánh lửa đỏ xẹt lên, đám quạ đen kia cả kinh mà tan tác bay lên không trung.
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã rơi xuống ven sơn cốc, vừa mới nhìn vào bên trong, hai người cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
“Oa , có mùi gì vậy?!” Bọn Tử Ảnh cũng đến rồi, che lại miệng mũi mà nhìn vào bên trong, cũng cả kinh mà trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy tại chỗ sâu nhất trong sơn cốc, nhìn thật chẳng khác nào một bãi tha ma, khắp nơi chất đầy hài cốt, mà những bộ hài cốt này lại trông vô cùng dữ tợn đáng sợ, thi thể vặn vẹo, đã bắt đầu hoá thạch, lại cùng có màu xám tro, lại còn có cả một thứ mùi thối vô cùng cổ quái.
Điều làm người ta cảm thấy quái dị nhất chính là. Trên đống thi thể kia lại có hai đóa hoa đỏ rực còn lớn hơn cả đống thi thể đó. Hoa này có hình dạng gần giống với hoa Dong giềng, thế nhưng thực sự hai đoá này quá lớn, lại đỏ rực như máu, vô cùng chói mắt.
Mà ở đầu bên kia của sơn cốc có một sơn động cũ nát, có một phần hài cốt rơi ở đó, cũng có không ít những hài cốt xám tro rơi tán loạn xung quanh.
Đám người Triển Chiêu cũng không muốn nhìn cái sơn cốc cổ quái này thêm nữa, tình trạng này có chút giống như một cái bồn hoa lớn, thế nhưng bên trong lại không phải dùng đất mà là dùng thi thể để trồng hai đoá hoa vừa hôi thối lại vừa khó coi kia.
Đến bên cửa động, mọi người phát hiện có một chiếc gùi lưng, có lẽ là bởi vì nặng quá cho nên dây bị đứt, nên mới tiện tay ném ra ven đường, bên trong có hai cái đầu lâu.
Triển Chiêu nhìn một chút, phát hiện trên gùi ấy có hai chữ: “Lâm Xuân.”
“Là của phu thê Uông Lâm Xuân kia bỏ lại đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật đầu một cái, lại nhìn chung quanh: “Nhiều thi thể như vậy, làm sao lại tới được chỗ này?”
Âu Dương Thiếu Chinh nhìn vào trong động một chút.
Giả Ảnh kéo hắn: “Thi thể có thể có độc, cần phải cẩn thận một chút, có lẽ những con quạ đen kia ăn thịt của những thi thể này cho nên mới ị ra phân có độc, khiến người ta trúng phải liền nổi điên đi?”
Đang nói chuyện, Tử Ảnh lại đột nhiên phát hiện ra một thứ, chỉ chỉ bên cạnh hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy ở bên cạnh động, khi ánh mặt trời chiếu xuống, hiện ra một loại ánh sáng màu tím nhạt.
Mọi người liền đến gần nhìn một chút.
Tử Ảnh dùng kiếm nhẹ nhàng gạt một cái …. kéo lên một mảnh ngọc bội.
Đây là một mảnh ngọc bội thượng hạng, được điêu khắc hình đoá hoa mẫu đơn, thủ nghệ cực tốt.
“Là của phu nhân Uông Lâm Xuân sao?” Tử Ảnh hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn khối ngọc bội kia một chút, lắc đầu một cái: “Đây không phải là vật mà người bình thường có thể có được.”
“Là sao?” Âu Dương tò mò.
“Loại Tử ngọc này vô cùng hiếm hoi, khối ngọc này còn đắt hơn cả loại băng ngọc dùng làm gương kia.” Bạch Ngọc Đường nói: “Hơn nữa, cách kết nút này nhìn rất lạ mắt, ta chưa từng thấy qua.”
Triển Chiêu cầm bao giấy dầu mà Công Tôn cho hắn, cầm lấy khối ngọc kia, ảnh vệ môn cũng muôn mang chút hài cốt trở về, thế nhưng nghĩ lại thì cảm thấy tốt nhất là cứ để Công Tôn đến đây nhìn một chút đi, cảnh tượng này ….. Nếu như những người kia thực sự bị giết hại, vậy thì đã chết bao nhiêu người a?!
Rời khỏi Lão Nha Cốc ra đến bên ngoài, Triển Chiêu đem mọi chuyện nói qua một lần, Công Tôn cũng sợ hết hồn, đem Tiểu Tứ Tử ra bên ngoài cho Tiêu Lương trông, mình cũng cùng mọi người vào núi, lúc này Triệu Phổ cũng theo vào.
Công Tôn che miệng mũi mà nhìn đoá hoa kia, sau đó liền kéo mọi người ra ngoài: “Muốn chết a, thì ra là thứ này.” Nói xong liền dẫn mọi người nhanh chóng về đại trạch, nhanh chóng kê đơn thuốc, nói là muốn giải độc.
“Đó là cái hoa gì?” Mọi người sau khi trở về nhà Triển Chiêu, uống giải dược rồi, nhịn không được mà hỏi Công Tôn.
“Đó là Quỷ hoa, hoa kia chuyên ăn thịt người!” Công Tôn nói.
“Hoa ăn thịt người?” Mọi người kinh hãi nhìn Công Tôn.
Công Tôn cau mày: “Hoa kia có tên gọi là Thực Tuý Hồng, sinh trưởng nơi rừng sâu núi thẳm, hơn nữa thường sống ở phương Nam, dọc theo dãy núi sâu ở Vân Nam và Quý Châu, hoa này chủ yếu sống trong đáy cốc, rễ của chúng sẽ bao trùm cả đáy cốc, sau đó chúng toả ra một loại hương vừa thối thối lại vừa có vị đạo quái dị hấp dẫn dã thú hoặc người đi tới. Xung quanh đáy cốc đều rất trơn, người và động vật khi đã ngã vào đó rồi sẽ bị hoa này cuốn lấy, sau đó từ từ bị ăn hết, cuối cùng thi thể cũng trở thành một phần của đoá hoa đó, rất quái dị.”
Mọi người há to miệng nhìn Công Tôn, quả nhiên là lần đầu nghe được chuyện như thế.
“Thế nhưng điều kỳ quái chính là, loại hoa này sẽ rất khó sinh trưởng ở nơi có khí hậu ẩm ướt như trong rừng rậm Nam Bộ này.” Công Tôn vừa nói vừa sờ cằm: “Có người cố ý trồng ở đây a?”
Tất cả mọi người đều cau mày —— Có người cố ý sao? Vậy có nghĩa là thật sự có người đem sơn cốc đó thành một bồn hoa dùng để nuôi loại quỷ hoa này sao?
“Nhưng mà, những thi thể này từ đâu tới?” Triển Chiêu không hiểu: “Thường Châu phủ cũng không có nhiều người báo mất tích a.”
“Nói cách khác, đây cũng không phải là người ở Thường Châu phủ.” Bao đại nhân cau mày.
Chính lúc này, Công Tôn cảm thấy Tiểu Tứ Tử kéo kéo áo mình: “Sao vậy Tiểu Tứ Tử?”
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ con quạ đen trong lồng kia: “Qụa đen chết mất rồi!”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, sáng sớm cũng còn rất khoẻ, tại sao đột nhiên lại chết?
Giả Ảnh lấy cái lồng xuống đặt trên bàn, mở ra miếng vải đậy, mọi người vừa mới nhìn vào trong đã sợ hết hồn.
Chỉ thấy con quạ đen kia ngã gục trong lồng chim, đã chết mất rồi, mà điều quái dị nhất là ——- Con quạ đen kia cũng không có màu đen như hồi sáng mà biến thành màu xám, hơn nữa, hình như còn …. hoá đá.
Công Tôn há to miệng: “Chuyện gì xảy ra a?”
Mọi người cùng há to miệng, cũng đều nhìn Công Tôn, ý là ——— Ngươi không biết chuyện gì xảy ra sao? Vậy thì chúng ta làm sao mà biết chứ?
………….
Thành Tây Thường Châu phủ, bên bờ đê khung cảnh tuyệt đẹp có mấy chiếc thuyền hoa dừng ở đó.
Trên thuyền có một vị công tử áo xanh đang tựa vào mui thuyền uống rượu, ngắm nhìn mấy vị mỹ nhân gảy đàn.
Lúc này, có một tiểu nha hoàn từ trên bờ đi đến, trong tay còn có một đĩa hoa quả cùng một bầu rượu.
“Dao tỷ tỷ.”
Nha hoàn kia lúc để đồ xuống liền tiến tới bên cạnh Từ Mộng Dao đang chuyên tâm gảy đàn, nói: “Vừa rồi người của Khai Phong phủ còn đến tìm tỷ a.”
Từ Mộng Dao hơi sững sờ: “Người của Khai Phong phủ sao?”
“Đúng vậy, là Triển đại nhân tìm tỷ.” Nha hoàn cười híp mắt mà trả lời: “Hắn trông rất tuấn tú.”
Từ Mộng Dao cười cười, than thở: “Hẳn là đến hỏi chuyện của ông chủ Uông đi.”
Lúc này, vị công tử áo xanh kia đi tới, cười hỏi: “Triển Chiêu đi một mình sao? Đến Mộng Phương Viên?”
“Không phải a Mạnh công tử.” Tiểu nha đầu nói: “Còn có một bạch y công tử đi cùng.”
“Bạch y công tử? Ngoại hình thế nào?”
Tiểu nha đầu kia đỏ mặt: “Vô cùng đẹp trai khí phái, rất giống một Quý công tử.”
“Nga?” Công tử áo xanh nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, cười cười một tiếng: “Quý công tử a … a a.”
……………………
“Hắt xì …..”
Bên trong đại trạch ở cùng người của Khai Phong phủ, Triển Chiêu đột nhiên hắt hơi một cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút.
Triển Chiêu vuốt vuốt mũi ———- Không khỏi có một linh tính xấu, nghĩ đến đây, lại ôm lấy Tiểu Tứ Tử……
Lúc này, cũng không cần đợi Triển Chiêu cọ cọ nữa, Tiểu Tứ Tử đã bắt đầu cọ cọ hắn, vừa cọ vừa thì thầm: “Vận xui vận xui, bay đi bay đi ~~ Không được bám theo Miêu Miêu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]