Một đường tiến vào Thường Châu phủ là một đường dân chung vây xem đều đang tìm: “Triển Tiểu Chiêu đâu rồi?”
“Ai nha, năm đó rời Thường Châu phủ mới có mười sáu mười bảy tuổi a, lúc này cũng phải là chàng trẻ tuổi đẹp trai hơn hai mươi rồi đi.”
“Ở đâu a? Sao lại không thấy?”
“Khi nhỏ đã đẹp như vậy rồi, lớn lên chắc chắn sẽ vô cùng đẹp nữa a.”
“Khi còn nhỏ ta cũng vô cùng thích hắn!”
“Ở đâu a? Ta muốn gặp mặt a, không biết đã có người trong lòng chưa nữa.”
Một đám nha đầu thì đứng trên lầu cao mà kêu xuống bên dưới: “Triển đại ca!”
Khoé miệng mọi người cũng giật giật, tâm nói, Triển đại ca của các ngươi bây giờ đang bị mây đen cùng tai tinh chiếu phủ đây, các ngươi nhớ nắm thật chặt đồ trong tay các ngươi a, cẩn thẩn không có lại rơi xuống đập trúng đầu Triển đại ca của các ngươi đó.
…………………
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang ôm Tiểu Tứ Tử trong mã xa, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi chắc chắn là không muốn ra sao?”
Triển Chiêu cau mày: “Ừ….”
“Miêu Miêu, thúc về nhà rồi sao lại không đi ra?” Tiểu Tứ Tử đang nhai một thứ giống như ngọn cỏ mà hỏi hắn: “Thúc thiếu tiền người ta sao?”
Triển Chiêu nâng cằm rất khó xử mà nhìn Tiểu Tứ Tử, sau đó tò mò hỏi: “Cháu ăn cái gì đó?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt: “Khổ qua khô.”
Mí mắt Triển Chiêu cũng run lên: “Khổ qua mà cháu còn có thể ăn vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055807/quyen-8-chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.