Lâm Dạ Hỏa chạy đến hành lễ với Vô Sa Đại hòa thượng.
Vô Sa nhìn hắn một chút, dáng vẻ còn có chút uy nghiêm, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, ban nãy khi nguy cấp Lâm Dạ Hỏa còn ngẩn người, nếu không phải là Trâu Lương cứu hắn, có khi hắn đã bị thương rồi … Liệu Đại hòa thượng có tức giận không a?
Mọi người còn đang lo lắng cho Lâm Dạ Hỏa thì quả nhiên nhìn thấy Vô Sa đưa một bàn tay ra.
Mọi người vội vã nhắm tịt mắt lại ——— Được nha, thật sự là muốn ra tay đánh người a, thật quá nghiêm khắc mà!
Thế nhưng, Vô Sa đưa tay ra cũng không phải là muốn đánh Lâm Dạ Hỏa, mà là dùng bàn tay to ấy xoa xoa đầu hắn: “Ai nha, Tiểu Phượng Hoàng có nhớ sư phụ không a, ha ha ha.”
Mi mắt mọi người cũng giật một cái ———– Tiểu Phượng Hoàng.
Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên mà vỗ cái tay hắn một cái, kêu lên: “Đã nói với người bao nhiêu lần là không cho phép gọi vậy rồi mà! Khó nghe chết đi được.”
Vô Sa lại sờ sờ cái cằm mũm mĩm của mình, nhìn ái đồ đang bất mãn, cũng cảm thấy ủy khuất: “Rõ ràng khi nhỏ ngoan như vậy, sao càng lớn lại càng chẳng đáng yêu chút nào?”
Thiên Tôn ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu: “Đúng vậy, hài tử lớn rồi đều chẳng đáng yêu gì hết.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Ân Hầu thì ngược lại, hắn lại vô cùng vui vẻ, tâm nói —— Ngoại tôn nhà hắn dù lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055804/quyen-7-chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.