Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm kiếm thi thể sứ giả Hồi Cốt, tìm cả một đường cũng không có thu hoạch gì, không ngờ vốn chỉ định đến ngôi miếu đổ nát tránh mưa, lại vô tình phát hiện được những thi thể đã rữa nát.
Đồng thời, hai người còn phát hiện ở phía sau ngôi miếu có người đang tới.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng trốn sau tường, Tiểu Ngũ cứ ngoẹo đầu đứng một bên, Triển Chiêu ngoắc ngoắc tay với nó, Tiểu Ngũ liền chạy qua, giống như thường ngày dùng cái đầu to tướng mà cọ cọ eo Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn trời, bình thường lúc hắn ở nhà, đặc biệt là mỗi sáng thức giấc luôn có tiểu miêu cọ chân, Tiểu Ngũ cọ eo, lại thêm không biết là những con mèo ở đâu tới muốn được vuốt ve.
Đè lại đầu Tiểu Ngũ, Triển Chiêu liền đưa tay nhéo lỗ tai nó.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ với hắn, ý bảo ——— Tới rồi.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát đã nghe được tiếng dép quẹt quẹt trên nền đất đá đi tới.
Triển Chiêu khẽ cau mày, người tới là người của Cái bang hay sao mà lại mang dép gỗ như vậy……….
Tại lúc hai người còn đang nghi ngờ, ngoài cửa ngôi miếu đổ nát đã chạy vào một thanh niên nhân, mặc y phục rách nát chân mang một đôi dép loẹt quẹt, trong tay còn cầm một bầu rượu cùng một con gà rừng.
Triển Chiêu không khỏi cảm thấy người này có chút quen mắt a?
Người nọ vừa mới đi vào, lại vừa đi vừa lầm bầm: “Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055787/quyen-7-chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.