Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng ở lầu hai Phúc Mãn cư mà nhìn cục diện hai người giằng co bên dưới.
Triệu Phổ nhận lấy Tân Đình Hầu, nhìn người nọ đối diện một chút: “Báo cái tên.”
Sứ giả Hồi Cốt vốn đã bị Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường nhận ra là một cố nhân kia cũng không có nói họ tên hắn là Đồng Linh, mà chỉ đơn giản từ trong tay áo móc ra một vật, vừa nói: “Xích Dạ.”
Đương nhiên là Triệu Phổ chưa từng nghe qua, thế nhưng, hắn nếu đã báo danh rồi thì có thể đánh, mặc kệ tên hắn là gì.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải nhận lầm hay không?”
Bạch Ngọc Đường cau mày lắc đầu một cái: “Không rõ lắm, cũng quá lâu rồi mà.”
Ân Hầu cũng nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn sờ sờ cằm, trí nhớ của hắn vốn dĩ cũng không tốt, lúc này lại càng không rõ.
Mà lúc này, trong đám người lại kinh hô một tiếng.
Nhìn lại, chỉ thấy Xích Dạ lấy từ trong tay áo ra một vũ khí giống như một thanh thiết tiên, nhưng cũng không biết Xích Dạ kia làm thế nào, thanh thiết tiên này vừa mới vung lên đã bùng cháy, quay một vòng trên không trung, lửa bắn ra bốn phía.
Đám người vây xem vội vã lùi lại.
Bọn Triển Chiêu cũng chau mày, sau đó liền nghe thấy phía trước đã có người khai sòng cược tiền. Âu Dương Thiếu Chinh liền ngay lập tức hô lên một tiếng: “Ta tới!”
Tất cả mọi người đều cúi đầu mà nhìn mấy vị Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055781/quyen-7-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.