Thanh âm “bang” thanh thuý vang lên, bốn phía xung quanh nháy mắt cái liền an tĩnh lại.
Triển Chiêu theo bản năng rụt tay về, cúi đầu nhìn …. đầu lại bắt đầu ông ông.
Chỉ thấy khối ngọc bội hình phượng hoàng kia rơi xuống đất, bên trên …. rõ ràng là tiếng rơi vỡ —- Tiếng vỡ ra a!
“Nha a a a!” Tiểu Tứ Tử há to miệng, kêu lên: “Vỡ mất rồi!”
“Oa!” Tiêu Lương cũng nháy lên đáp lại: “Rớt nát luôn!”
Khoé miệng Triển Chiêu cũng giật giật, miệng cũng hít vào một ngụm khí lạnh —— Xong rồi!
Nhìn lại Bàng thái sư đang há to miệng, nhìn chằm chằm khối ngọc phỉ thuý hình phượng hoàng đã bị chia năm xẻ bảy, mí mắt cũng bắt đầu giật, ngực như bị người ta rút ra —— Đau lòng a!
Triển Chiêu im lặng liếc những người khác một cái, mọi người tuy phản ứng khác nhau nhưng đều phong phú như nhau.
Công Tôn thì mang vẻ mặt đồng tình mà nhìn khối ngọc rơi trên mặt đất kia —— Đáng tiếc cho khối ngọc trân bảo hiếm có được truyền từ thời nhà Hán đến nay.
Triệu Phổ thì lại mang vẻ mặt bội phục mà nhìn Triển Chiêu —— Phá của a! Lần này uổng phí mất bao nhiêu bạc rồi!
Bao đại nhân thì trấn định gỡ râu —— Không sợ, dù sao thì cũng không cần Khai Phong phủ của hắn đền tiền.
Ân Hầu ngước mắt giả bộ không nhìn thấy ———- Đứa nhỏ này đến tột cùng là giống ai?!
Thiên Tôn lại híp mắt nhìn Triển Chiêu —— Ai nha, đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055748/quyen-7-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.