Chương trước
Chương sau
Hai người Bao Duyên cùng Bao Phúc, mỗi người đang cầm một chuỗi hồ lô đường ngồi trên đống cỏ.

Cái này là ban nãy Bàng phi cho người mang tới.

Thấy bên này Bao Duyên cùng Bàng Dục nháo đến thật náo nhiệt, Bàng phi liền phái một nha đầu đến hỏi xem làm sao, Bàng Dục nói cho nàng biết Bao Duyên chính là nhi tử của Bao đại nhân. Vì vậy, Bàng phi liền sai nha hoàn mang hai chuỗi hồ lô đường đến cho hắn ăn, còn nói hắn vẫn còn nhỏ, không cho phép Bàng Dục khi dễ hắn.

Bàng Dục nằm trên mắt đất cười ngả cười nghiêng, Bao Duyên thì đang cầm hồ lô đường mà đỡ trán, xấu hổ quá đi!

Thế nhưng Bao Phúc thì ngược lại, rất vui vẻ mà ăn, món này ngọt lịm, lại rất thơm, ăn thật ngon!

Lúc này, bên ngoài có một tuỳ tùng của Đại Lý Tự khanh dẫn hai người tiến vào.

Bao Duyên cầm hồ lô đường ngẩng đầu lên, vừa mừng lại vừa sợ: “A! Triển đại ca!”

Người tiến vào chính là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Bao Phúc cũng vô cùng vui vẻ, nói: “Triển đại nhân, ngài đã tới a, chúng ta còn tưởng là sẽ phải tiếp tục ăn cơm tù nữa đây.”

Triển Chiêu nhìn đường hồ lô trong tay hai người một chút, nói: “Không phải là ăn cũng rất ngon sao.”

Bao Duyên lúng túng, đem chuỗi hồ lô đường kia đưa luôn cho Bao Phúc, cho hắn ăn thêm nữa, vừa hỏi Triển Chiêu: “Triển đại ca, huynh là đến để tra án của Bàng Dục sao?”

Triển Chiêu lại có chút bất ngờ, Bao Duyên cũng không có nhớ đến chuyện mình có được thả ra hay không mà lại nhớ đến vụ án của Bàng Dục, xem ra là đã hỏi ra chuyện gì rồi.

Bàng Dục ở một bên gãi gãi đầu.

Triển Chiêu cười cười với hắn: “Tiểu Hầu gia, đã lâu không gặp a.”

Khoé miệng Bàng Dục rút rút, gật đầu một cái với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang ôm đao quan sát cách đó không xa.

Triển Chiêu thấy hắn cũng rất đàng hoàng nghiêm chỉnh, xem ra là chịu không ít cực khổ rồi.

Bao Duyên tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh một cái, Triển Chiêu liền giới thiệu với hắn, Bao Duyên gật đầu liên tục, tâm nói …….. Ai nha, quả nhiên bằng hữu của Triển đại ca đều là nhân trung long phượng a, thật là đẹp quá!

Bạch Ngọc Đường thì lại dùng ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn Bao Duyên, lúc này hắn chỉ có một điều nghi ngờ ——— Tại sao lại trắng như vậy?!

Bao Phúc thì lại giơ lên hai chuỗi hồ lô đường, đang cân nhắc xem nên nhìn cái nào mới tốt đây, ai nha, người giang hồ quả nhiên là có phong thái nha!

Lúc này, một thanh âm truyền đến từ trong phòng giam bên cạnh: “Triển hộ vệ, một đường vất vả cho ngươi rồi.”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn một chút, biết Bàng phi là đang lo lắng cho án tử của Bàng Dục, liền nói: “Bàng phi bảo trọng thân thể, không cần quá lao tâm.”

Bàng phi thở phào nhẹ nhõm.

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Bao Duyên một cái, ý là ———- Có thể đi ra rồi.

Bao Duyên lại quay đầu nhìn Bàng Dục một chút.

Bàng Dục cũng nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ ———- Cũng không phải là do hai người rất hợp nhau, chẳng qua là Bàng Dục thích náo nhiệt, một mình ở trong đại lao cũng vô cùng tịch mịch buồn chán, những tên hồ bằng cẩu hữu vẫn theo hắn thường ngày kia lại không thể vào thăm hắn, mấy vị thế gia công tử danh môn hàng ngày vẫn xưng huynh gọi đệ với hắn kia bây giờ chỉ e là muốn tránh hắn đi còn không kịp. Thật vất vả mới có một Bao Duyên thật thú vị đến, hai người có thể cùng nhau trò chuyện cả ngày, lúc này lại phải đi rồi.

Bao Duyên thấy dáng vẻ của Bàng Dục hình như cảm thây thật mất mác, liền hỏi Triển Chiêu: “Đệ ở lại mấy ngày đi, dù sao thì cha đệ cũng chưa có trở lại.”

Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, ngay cả Bàng Dục cũng kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường ở một bên khoé miệng liền giật giật.

Mà ở phòng gian đối diện, Bàng phi hơi nhoẻn miệng cười, quả nhiên là nhi tử của Bao Chửng, luôn đưa tay ra giúp đỡ người gặp nguy khó.

Triển Chiêu cười một tiếng: “Đệ trước ra giúp huynh một chuyện đã, giúp xong rồi thì lại trở về đây, chỉ cần nửa ngày thôi.”

Bao Duyên buồn bực: “Giúp cái gì a?”

“Dĩ nhiên là giúp đỡ phá án rồi.” Triển Chiêu hạ giọng nói, hắn đem mọi chuyện xảy ra ở quân doanh kia đại khái đều nói qua một lượt.

Bao Duyên nghe xong liền sờ cằm, nói: “Nga, thì ra là có chuyện như vậy a! Đệ hiểu rồi, Triển đại ca, huynh là muốn đệ đến cửa hàng Diêu ký đó dò xét thực hư phải không?”

“Đúng vậy, có điều không được đánh cỏ động rắn.”

“Cái này dễ làm!” Bao Duyên sửa sang lại y phục một chút, nói: “Lúc này đi luôn?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bao Duyên chạy đi cầm lấy hành lý đặt ở trong đống cỏ kia, thấy vẻ mặt sầu thảm của Bàng Dục liền nói: “Ta đi một lát sẽ trở lại đây!”

Bàng Dục nháy mắt mấy cái.

Bao Duyên lắc lư đi ra ngoài, nói: “Đồ ăn của Đại Lý Tự này cũng không có tệ lắm đâu.” Nói xong, lại quay lại nói với mấy thị vệ: “Vãn thiện ta muốn ăn Tuý Kê!”

Thị vệ kia nhìn trời ———– Vị công tử nhà Bao đại nhân này cũng thật sành ăn quá đi.

Triển Chiêu ở bên cạnh cũng gật đầu: “Tuý Kê của Thái Bạch Cư ăn rất ngon a, kết hợp với mỳ xào thì càng tuyệt!”

Thị vệ câm nín ———— Qủa nhiên không phải là người một nhà thì không đi chung cửa a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường âm thầm đi theo Bao Duyên cùng Bao Phúc đến cửa hàng Diêu ký.

Cửa hàng đồ tang lễ đương nhiên là không có náo nhiệt như mấy tửu lâu khách điếm, Bao Duyên cùng Bao Phúc giả dạng người đến mua quan tài, chọn lựa rất tỉ mỉ.

Nhìn thoáng qua bề ngoài cửa hàng Diêu ký này cũng không có vấn đề gì, cửa hàng chỉ có một tiểu nhị. Bao Duyên muốn mua một cái quan tài làm từ gỗ Chò, sau đó lại nói không được, tốt nhất phải là được làm từ gỗ Chò Vàng ấy.

Đám tiểu nhị kia đều bất đắc dĩ, nói: “Ta nói này Tiểu công tử a, cái này cũng không phải là ngài muốn sao thì được vậy a, bình thường quan tài làm bằng gỗ Chò đã khó tìm, chúng ta đi đâu để tìm gỗ Chò Vàng cho ngài a.”

Bao Duyên muốn vào trong viện xem thử một chút, vì vậy liền nói: “Trong tiệm của ngươi quan tài tốt nhất làm từ gỗ gì?”

Tiểu nhị suy nghĩ một chút, sau đó liền quan sát Bao Duyên một lượt.

Tiểu công tử này bề ngoài quả thật không tệ, da dẻ mịn màng nhìn qua đã biết là con nhà giàu, không biết có nhiều bạc hay không.

“Vị Tiểu thiếu gia này, ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu bạc?” Tiểu nhị hỏi.

Bao Duyên cười một tiếng: “Thiếu gia ta là muốn chọn cho phụ thân mới qua đời của một bằng hữu một chiếc quan tài gỗ, hắn không tiện xuất môn, về phần bạc sao, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

Tiểu nhị thấy khẩu khí của Bao Duyên lớn như vậy, liền nói: “Ở hậu viện, chúng ta có một chiếc quan tài làm bằng gỗ Lê cổ thụ.” Vừa nói hắn vừa vươn một ngón tay qua: “Một ngàn lượng!”

Bao Duyên trong lòng chửi mẹ nó chứ, mua một cái quan tài mà tốn đến cả ngàn lượng, ngươi là đang chém người ta sao! Chỉ là hắn cũng không có thể hiện ra mặt, liền nói: “Gỗ Lê cổ thụ? Là gỗ Hoa lê vàng sao?”

“Đúng vậy, chắc chắn là cổ thụ từ sáu trăm năm trở lên!”

“Ngươi có phải đang gạt ta hay không a?” Bao Duyên cũng không quá tin tưởng: “Gỗ Hoa Lê vàng sáu trăm năm mà bán một ngàn lượng? Ngươi bán quan tài hay là bán hũ cốt hả?”

Khoé miệng tiểu nhị cũng rút rút, tâm nói ———— Chẳng lẽ hét giá quá ít a!

“Vậy, ngài có xem hay không?”

“Xem!” Bao Duyên gật đầu một cái, đi theo tiểu nhị vào hậu viện.

Trong ngõ hẻm cách đó không xa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ——- Đừng xem Bao Duyên thường ngày dáng vẻ giống như một tên mọt sách ngốc nghếch, thực ra thì hắn vô cùng thông minh, phải nói là ——– Có lúc rất thông minh có khi lại rất ngốc.

Hậu viện này cũng không ở ngay phần ngoài Diêu phủ mà còn cách một tường viện, quan tài lại đang được đặt ngay ở trong sân.

Tiểu nhị chỉ chiếc quan tài được dùng một khói vải đen che lại đặt trên bàn đá trong sân, nói: “Ngài qua xem! Là gỗ Lê thượng đẳng đó!”

Bao Duyên đi tới nhìn một chút.

Đừng coi thường hắn còn nhỏ tuổi, bởi vì đọc nhiều sách, kiến thức vô cùng uyên bác, cho nên hắn cũng hiểu biết rất nhiều về những thứ kỳ quái cùng lặt vặt. Tay hắn men dọc theo thân quan tài, gõ nhẹ mấy cái, sau đó lại dán tai lên nghe thử, gật đầu một cái: “Ân, được làm từ gốc cây, cũng không bị hao một, có điều có phải là sáu trăm năm không thì còn phải xem tiếp đã.”

Tiểu nhị yên tâm hơn mấy phần, khó trách người ta lại nhờ thiếu niên này đi chọn quan tài, quả nhiên là người có nghề.

Tiểu nhị mở quan tài ra, Bao Duyên vừa mới cúi đầu vào bên trong nhìn …………. Hơi ngẩn người một chút.

Hắn cũng bất động thanh sắc, tiến tới làm như muốn nhìn kỹ bên trong, thừa dịp tiểu nhị không chú ý, thừa dịp ngửi một cái ……. liền nhíu mày.

Sau đó ngẩng đầu lên.

Bao Duyên hỏi: “Thật sự chỉ cần một ngàn lượng là đủ rồi?”

“Đủ rồi!” Tiểu nhị ngay lập tức gật đầu.

Bao Duyên thiêu mi một cái: “Hôm nay ta cần đến rồi.”

“Ngài trả tiền sao?” Tiểu nhị hỏi.

Bao Duyên nhìn hắn một chút, hỏi: “Bạc này là trả cho ngươi hay là trưởng quỹ của ngươi?”

“Hắc hắc, trả cho ta là được rồi!” Tiểu nhị xoa xoa tay: “Diêu ký cửa hàng này của chúng ta là do Diêu phủ bên cạnh mở a, Diêu viên ngoại giao cho ta phụ trách toàn bộ.”

Bao Duyên gật đầu một cái, nhướng mi với Bao Phúc.

Bao Phúc từ trong ngực rút ra một tờ ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho tiểu nhị.

“Trả trước cho ngươi một nửa, ngươi tìm mấy người, đưa quan tài đến Tưởng gia ở thành Nam, cạnh Từ phủ lớn nhất ấy.” Bao Duyên chầm chậm nói: “Đến đó tự nhiên sẽ có người đưa nốt cho ngươi một nửa còn lại, thêm cả phần thưởng cho ngươi nữa.”

“Tốt a!” Tiểu nhị liên tục gật đầu: “Bây giờ đưa đi sao?”

“Đương nhiên là đưa đi bây giờ! Ngươi cần phải tìm người nhanh lên đi!” Bao Duyên còn tỏ vẻ thật sự gấp gáp.

Tiểu nhị vội vàng đi tìm người chuyển quan tài.

Bao Duyên cùng Bao Phúc cùng liếc nhìn nhau một cái.

Bao Duyên đột nhiên che bụng: “Ai nha ….. tê.”

“Thiếu gia ngươi làm sao vậy?” Bao Phúc vội vàng dìu hắn.

“Ai u, đau bụng quá! Có phải do ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi!” Bao Duyên giả bộ đau bụng đến khó nhịn nổi.

“Uy, thiếu gia, ngài không sao chứ?” Tiểu nhị cũng vội vàng chạy tới hỏi han.

“Không sao, không sao, chỗ này của các ngươi có nhà cầu không a? Ta phải dùng một chút!” Bao Duyên nhảy lòng vòng.

Tiểu nhị muốn dẫn hắn đi nhà cầu.

“Ai!” Bao Phúc vội vàng ngăn lại: “Thiếu gia nhà ta là quý nhân, ngươi không được dẫn hắn đi dùng nhà cầu của hạ nhân a!”

“Ách, cái này ………..”

“Ai nha, ta không nhịn nổi nữa rồi, đau đau đau quá!” Bao Duyên chỉ muốn giậm chân.

“Vậy, đến nhà chính đi, ở đó không có người dùng qua.” Tiểu nhị để cho người khác tiếp tục mang quan tài đi, tự mình dẫn Bao Duyên đi xuyên quan cửa tường viện, đến nhà chính ở hậu viện.

Vì vậy, Bao Duyên cùng Bao Phúc thành công xâm nhập vào trong đại viện của Diêu gia.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu tường cách đó không xa mà quan sát cũng đều gật đầu ————- Qủa nhiên đủ thông minh.

“Ngươi không cảm thấy Diêu gia này quá an tĩnh hay sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Xác thực là tử khí âm trầm.”

………………………..

Vào cửa viện, Bao Duyên giả bộ đau bụng, không thể đi quá nhanh.

Tiểu nhị dẫn hắn đến trong viện phía Tây tương đối vắng vẻ.

Bao Duyên một đường đi cũng không để cho mắt mình nhàn rỗi, quét mắt nhìn hết xung quanh.

Hắn phát hiện đại viện này tử khí âm trầm, cây cối hoa cỏ hiển nhiên là không được chăm sóc, cũng bị chết rất nhiều.

Tiểu nhị mang theo Bao Duyên đến một nhà cầu ở hậu viện phía trước.

Bao Duyên vừa vào trong nhìn lên ——— Mới nguyên, vẫn chưa có người dùng qua, cái này thật kỳ quái!

Chờ cho Bao Duyên xong việc rồi đi ra, còn không quên hỏi tiểu nhị: “Diêu phủ này của các ngươi thật yên tĩnh a? Nhìn thế nào cũng không giống như có người ở a?”

Tiểu nhị cười khan hai tiếng: “Lão gia nhà ta đi xa rồi, viện này căn bản đều không có người ở. Mấy bằng hữu kia ban ngày cũng không có gặp người, chỉ là buổi tối đến ngủ mà thôi, cũng không cần chúng ta phải nấu cơm nữa.”

“Uy uy!” Bao Duyên đột nhiên sưng mặt lên: “Các ngươi thực sự là cửa hàng làm ăn đứng đắn sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu nhị gật đầu lia lịa.

“Quan tài này của ngươi hẳn là đồ sạch sẽ đó chứ?” Bao Duyên đa nghi: “Sao ta nghe như lão bản của ngươi cùng bằng hữu của hắn lại không giống như người đứng đắn gì thế?!”

“Người đứng đắn a! Bọn họ đều là thương nhân buôn bán gỗ, hàng ngày bọn họ đều đi thu mua gỗ, những chiếc quan tài gỗ nơi này của chúng ta đều do bọn họ cung cấp gỗ cả a!” Tiểu nhị nói: “Thiếu gia ngài xin cứ yên tâm!”

Bao Duyên gật đầu một cái.

Hai người cũng không có hỏi thêm gì nữa, chỉ sợ hỏi thêm nữa sẽ đả thảo kinh xà vì vậy liền ra khỏi cửa hàng Diêu ký, đi tìm bọn Triển Chiêu.

Tiểu nhị cũng mang quan tài đi.

Bao Duyên tìm được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong một ngõ hẻm.

“Thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Cửa hàng này không biết đang giấu diếm cái gì đây!” Vừa nói, Bao Duyên vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, năm trăm lạng bạc ngươi đưa cho ta, ta đã dùng để thanh toán tiền cọc rồi, phải làm sao bây giờ?”

“Quan tài giá bao nhiêu tiền?” Triển Chiêu hỏi.

“Một ngàn lượng a!”

Triển Chiêu há miệng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường: “Nhất định phải lấy lại! Có thể mua bao nhiêu Cua đây!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Không sao, cứ để bọn họ mang đến trước Từ phủ, sẽ có người cho bọn họ bạc, giữ lại quan tài này biết đầu có ngày còn dùng đến. Bạc thì nhất định cũng sẽ đòi được về, coi như là để dành đi.”

“Nói đến cái quan tài kia!” Bao Duyên đột nhiên nói: “Quan tài kia cũng không phải là quan tài mới, đã dùng qua!”

“Thật sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.

Bao Duyên gật đầu một cái: “Quan tài bằng gỗ Hoàng hoa lê vô cùng quý, gỗ Hoa lê có một đặc điểm, chính là bản thân nó đã thoát ra một loại hương thơm, thi thể để trong đó sẽ không bị thối. Thế nhưng mùi thơm của Hoa lê chính là hương cỏ xanh thơm ngát, cũng không có đặc biệt gì. Thế nhưng nếu như đã bỏ thi thể vào, hơn nữa còn được chôn thật nhiều năm, như vậy quan tài sẽ có một mùi đàn hương. Ta vừa rồi ngửi qua một chút, trong quan tài kia có mùi đàn hương! Cho nên nhât định là được đào ra từ hầm mộ đem bán!”

Triển Chiêu cau mày: “Vậy đây chính quan tài đào từ trong mộ người chết ra bán a……..”

“Vậy giữ chiếc quan tài kia càng tốt!” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Đến lúc đó tội chứng xác thực rồi, chúng ta tịch thu cửa hàng của hắn!”

Triển Chiêu gật đầu, đúng lúc này lại có một người rơi xuống đầu tường.

“Ở chỗ này a, thật khó tìm.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn lên, là Thanh Ảnh.

Thanh Ảnh nói cho hai người: “Âu Dương cùng Trâu Lương còn mấy dặm nữa là đến rồi, ta cũng thấy Tử Ảnh đeo Tân Đình Hầu đi theo, có lẽ Vương gia cũng sẽ đến ngay thôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái.

“Lại nói tới, hai ngươi thật đúng là thanh nhàn a, ngoài cửa thành người ta đánh nhau đã thành như vậy mà cũng không thèm quản!” Thanh Ảnh ngoẹo đầu hỏi.

“Ai đánh nhau?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mải dò la cửa hàng quan tài a, không có để ý đến quân doanh ngoài thành.

“Hô Duyên Đại phu nhân cùng Phương Phách a!” Thanh Ảnh nói: “Ta thấy hai nhà ngay cả tổ tông cũng mang cả ra ngoài thành đánh rồi cũng nên!”

Triển Chiêu há to miệng: “Đây chính là chuẩn bị hỗn chiến ngoài thành?”

Thanh Ảnh xua một tay: “Đủ kích thích đi, ta thấy Hô Duyên phu nhân có phần yếu thế hơn! Dù sao thì cũng là nữ binh a.”

“Đi xem náo nhiệt đi …….. không phải, không phải, là đi hỗ trợ đi!” Triển Chiêu nhanh chân bỏ chạy, Bạch Ngọc Đường cũng chạy theo.

Bao Duyên cùng Bao Phúc hai mặt nhìn nhau ———– Đánh nhau sao? Hai người cũng không có vội trở về ngồi đại lao nữa, nhanh chóng chạy đi xem náo nhiệt.

Thanh Ảnh còn buồn bực đây, thư sinh này là ai? Thật là một đứa nhỏ da trắng nõn!

Triển Chiêu chạy tới cửa thành vừa nhìn, quả nhiên là vô cùng náo nhiệt a!

Chỉ thấy ở xung quanh đó, trên lầu, trên nóc nhà, dù sao thì ở bất cứ ở chỗ nào có thể đứng đều đứng đầy người, dân chúng cùng nhau vây xem tình huống hỗn loạn ngoài thành.

Bàng gia cùng Phương gia nháo thành như vậy, dân chúng toàn thành đều biết, lúc này cuối cùng cũng đánh nhau, ai cũng đến xem náo nhiệt.

Về chuyện này, dân chúng cũng có những quan điểm khác nhau.

Bên ngoài thì có vẻ như là Tiểu Hầu gia Bàng Dục uống rượu hành hung chết nhi tử của Lão tướng quân. Nhưng mà Phương Tuấn cũng không phải là vô danh tiểu tốt ……. Phàm là những ai biết Bàng Dục đều cảm thấy hắn không thể có bản lĩnh đánh chết được Phương Tuấn. Phương gia phát binh, dân chúng toàn thành cũng cảm thấy Phương Phách quá ngang ngược, ỷ vào việc tổ thượng có công mà làm chuyện đại nghịch bất đạo! Đồng thời cũng có người hoài nghi, liệu có phải là Hoàng đế thiên vị Tiểu cữu tử của hắn không? Nhưng lại nghe nói Bàng Dục bị giam vào Đại Lý Tự rồi, chờ Bao đại nhân trở về thẩm vấn. Dân chúng cũng cảm thấy đây chính là một biện pháp tốt, dù sao thì, chỉ cần giao cho Bao đại nhân phá án thì nhất định sẽ tra ra một kết quả công bằng. Lạ không nghĩ đến việc Phương gia nhất định không buông tha, vì vậy mà đã dẫn đến kết cục là Bàng phi vì đệ đệ, lại không muốn Hoàng Thượng mang tiếng là hôn quân mà chấp nhận thân mang lục giáp cũng đến đại lao ngồi. Lần này, hơn phần nửa dân chúng đều nghiêng về Bàng gia. Dù sao thì ………… Phương gia cũng quá ép người, không phải là nói sẽ chờ Bao đại nhân trở về sẽ thẩm án sao, chẳng lẽ hắn không tin Bao Thanh Thiên sao?!

Lúc này cũng đã giương cung bạt kiếm rồi, thế nhưng dân chúng Khai Phong cũng không có lo lắng tai ương ập xuống gì, nghe nói Triệu Phổ rất nhanh sẽ trở lại, nói đến đánh giặc thì ai sợ ai chứ?

Triển Chiêu “phốc” một cái liền nhảy lên đầu thành, chỉ thấy cửa thành đã đóng lại, trên thành lầu Thường Lan Hổ đang cau mày vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Thường thống lĩnh.” Triển Chiêu rơi xuống bên cạnh hắn: “Xảy ra chuyện gì?”

“Triển hộ vệ, ngươi tới thì tốt rồi, nhanh chóng ngăn cản bọn họ a!” Thường Lan Hổ xua một tay, nói: “Vừa rồi không biết vì nguyên nhân gì mà quân binh hai bên rùm beng một trận ngoài quan đạo, đến cuối cùng lại còn đánh nhau, hai bên cùng cho người trở về báo tin, cuối cùng thành ra cái này a!”

“Ai nha, có chuyện để xem, có chuyện để xem a.”

Triển Chiêu còn đang hỏi chuyện Thường Lan Hổ, liền nghe thấy sau lưng chợt có người nói, quay đầu lại một cái, nhìn đến ——– Đỏ đến chói mắt a.

Triển Chiêu buồn bực ——– Lâm Dạ Hỏa!

“Ngươi tới đây làm gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa nhướng mi một cái: “Tơi xem náo nhiệt a!”

“Miêu Miêu!”

Triển Chiêu nghe tiếng gọi, cũng không cần nghĩ ngợi liền đưa ngay tay ra “Ai~” một tiếng liền đón lấy ………… Tiểu Tứ Tử mập mạp mũm mĩm đang vươn tới.

Triển Chiêu nhận lấy xong liền ngẩng đầu nhìn một cái, trên đầu tường sau lưng, có hai người đang đứng đó, là Thiên Tôn và Ân Hầu.

Trong tay Ân Hầu còn xách theo Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử có lẽ là do Thiên Tôn ôm đến.

“Nghe nói có đánh nhau.” Thiên Tôn vịn đầu tường nhìn xuống: “Ai nha, quá náo nhiệt!”

Triển Chiêu không nói gì mà ngẩng mặt nhìn trời ——— Thì ra tất cả đều là đến xem náo nhiệt đi!

“Triển đại ca! Triển đại ca!”

Trên lầu thành cũng đủ náo nhiệt rồi, thế nhưng bên dưới cũng truyền đến một tiếng kêu thật to.

Triển Chiêu nhìn xuống xem, chỉ thấy chính là Bao Duyên cùng Bao Phúc vừa chạy vội đến, đang ở dưới chân thành vẫy vẫy hắn đây.”

Thường Lan Hổ cả kinh: “Hai người này không phải là đang ở thiên lao sao? Sao lai chạy ra ngoài vậy?”

“Đừng vội đừng vội, là ta gặp Bát Vương gia đòi người đó.” Triển Chiêu vỗ vỗ bả vai Thường Lan Hổ, ý bảo binh lính hai bên thả cho bọn họ đi lên.

Bao Duyên cùng Bao Phúc chạy lên thành lầu, thở hồng hộc ……. Sau khi thở xong liền thấy phía trước đứng không ít người! Trừ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra còn có một nam nhân hồng y, đẹp đến không có thiên lý, lại có hai vị thần tiên nữa sao? Ân Hầu cùng Thiên Tôn kia, khí độ cứ phải nói là ………..

Bao Duyên mở to mắt, còn cả tiểu hài nhi trong tay Triển Chiêu là ai a? Tiểu tiên đồng bên cạnh Bồ Tát bị rớt xuống sao? Tiểu tiên đồng này cũng không tệ a, thật mũm mĩm.

Lúc này Tiểu Tứ Tử cũng nhìn chằm chằm Bao Duyên mà hiếu kỳ đây.

Triển Chiêu nhớ đến còn có chuyện nghiêm túc cần phải làm, liền đem Tiểu Tứ Tử kín đáo mà đưa cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng thuận tay kín đáo đưa lại cho Thiên Tôn.

Thiên Tôn lại thuận tay đặt bé bên cạnh Tiêu Lương.

Thế nhưng Tiểu Tứ Tử rất lùn a, đặt bé dưới đất bé không có nhìn thấy tình hình dưới lầu, lại không thể giống như Tiêu Lương mà nhảy lên thành lầu, bé không có khinh công, thân hình lại chẳng khác gì trái dưa hấu, không thể giữ thăng bằng.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường lại thuận tay đem bé đặt vào tay Bao Duyên.

Bao Duyên ôm lấy, vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn mọi người.

“Đúng rồi, ta giới thiệu, đây là Công tử nhà Bao đại nhân, gọi là Bao Duyên, còn đây là thư đồng của hắn, Bao Phúc.”

Nói xong, Triển Chiêu quay sang Bao Duyên chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử, nói: “Đây là Tiểu Tứ Tử, nhi tử của Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh chính là chủ bộ của Khai Phong phủ, chờ hắn trở về liền giới thiệu cho đệ.”

Bao Duyên gật đầu một cái, cha hắn trong thư cũng từng đề cập đến vị chủ bộ mới Công Tôn Sách này. Bao Duyên cũng vô cùng kính ngưỡng hắn.

“Ngươi nói hắn là ai?”

Lâm Dạ Hỏa móc móc lỗ tai hỏi Triển Chiêu.

“Bao Duyên nha!” Triển Chiêu bổ sung một câu: “Công tử nhà Bao đại nhân.”

Triển Chiêu nói một câu, không chỉ Lâm Dạ Hỏa, tất cả mọi người ở trên thành lâu, bao gồm cả Âu Dương, và Thiên Tôn, Tiểu Tứ Tử và cả Tiêu Lương, còn có cả mười mấy quan binh cộng thêm mấy Ảnh vệ mới đến, tất cả cùng đồng loạt quay lại nhìn Bao Duyên, há to miệng, vẻ mặt đều là không thể tin được!

Bao Duyên đã cảm thấy mí mắt giật giật, thật quá xấu hổ!

“Thật là trắng a ………” Hồi lâu, Ân Hầu là người đầu tiên mở miệng.

“Đúng vậy, thật là quá trắng!” Thiên Tôn cũng gật đầu: “Còn trắng hơn cả Ngọc Đường nữa.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

“Trắng a!”

“Thật là trắng!”

“Sao lại có thể trắng như vậy chứ?”

“Tại sao lại là trắng chứ?”

“Ai nha, da trắng đó nha!”

Bao Duyên nghe đến cái lỗ tai cũng cảm thấy ông ông, tất cả đều là ———- Trắng, trắng trắng ……..

Bao Phúc liền cảm thấy tâm tình Bao Duyên lại kích động, vội vàng bưng lỗ tai, Thiếu gia nhà hắn chuẩn bị tạc mao rồi! Qủa nhiên, Bao Duyên nhảy dựng lên mà rống: “Trắng thì thế nào! Không thể trắng a! Ai quy định là nhi tử của Bao Chửng thì không thể trắng chứ! Ta trắng là ta giống nương ta!”

Bao Duyên rống xong, thành lâu vốn vô cùng ồn ào, lại thêm cả mấy ngàn dân chúng đang xem náo nhiệt hai bên thành lâu đều đồng loạt im lặng ……….

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái.

Triển Chiêu sờ cằm.

Tiểu Tứ Tử bị Bao Duyên ôm chặt cũng nháy mắt mấy cái, đột nhiên đưa ra một bàn tay mũm mĩm đến bên mặt Bao Duyên lau một cái, sau đó cúi đầu nhìn một chút, nói: “Oa, thật sự không có xoa phấn a!”

Tiếng nói của Tiểu Tứ Tử phá vỡ trầm mặc, trên thành dân chúng cũng bắt đầu bùng nổ “Oa…….”

“Oa! Đó là nhi tử của Bao đại nhân a!”

“Ai nha, sao lại trắng vậy a?”

“Đúng vậy, thật trắng a!”

“Không thể tin được!”

“Trắng nha!”

…………………………

Bao Duyên tránh sang một bên tường thành hậm hực không vui.

Tiểu Tứ Tử lại ở bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai hắn mà an ủi.

Lúc này, tiêu điểm của dân chúng toàn thành chính là Bao Duyên, mọi người rất nhanh chóng đã một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả đều đang rỉ tai nhau ——— Trên thành lầu có Công tử nhà Bao đại nhân! Đặc điểm ngoại hình sao, chính là trắng a! Đặc biệt, đặc biệt trắng a!

Dưới thành, hai bên nhân mã đối diện đang nghênh chiến đều nghe thấy dân chúng phía trên thật ồn ào ầm ĩ, tâm nói ………. Đây là có chuyện gì a?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.