Chập tối,trong sân phủ nhà họ Bạch chất hai đống hồ sơ cao như núi, Công Tôn từtrong đống hồ sơ đó tìm ra những vụ án tồn từ hai mươi năm trước có liên quan đến ám khí Vương môn.
Tri phủ HiChâu rất có nhiệt tâm, tuy rằng đã lớn tuổi thế nhưng hồ sơ sửa sangcũng rất rõ ràng, Công Tôn rất thích điểm này của hắn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chờ một bên, Tiểu Tứ Tử thì ghé vào đống hồ sơ mà vừa lắc lư cái chân nhỏ vừa lật hồ sơ xem.
“Họ Vương sao?” Công Tôn hình như tìm được một cuốn liên quan đến, liền hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Hai người đều gật đầu.
“Ừm…” Công Tôn lật qua lật lại: “Có lẽ là cuốn này!”
Triển Chiêu nhận lấy, khẽ nhíu mày: “Tàn cuốn sao?”
“Rất nhiềutrang đã bị rách rồi!” Công Tôn đã sớm phát hiện ra chỗ khả nghi: “Hồ sơ ở đây đều sạch sẽ rõ ràng, duy nhất chỉ có cuốn này là bị xé rách vàichương.”
Triển Chiêu nhìn kỹ xem, đây là một cuốn gia phả, trên đó có rất nhiều tên.
“Dày như vậy?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Tộc họVương này chính là danh gia vọng tộc nhất ở đây, trước đây vô cùng hưngthịnh.” Bao Đại nhân đi tới: “Có điều, sau đó gia đạo sa sút, số ngườicũng giảm dần, cho đến thế hệ của Vương Hữu Thành này thì bị diệt môn.”
“Vương Hữu Thành….” Bạch Ngọc Đường thì thầm nói: “Vương Hữu Thành vô dụng sao?”
“Ta cũngtừng nghe qua có người nói điều này.” Triển Chiêu cũng nghĩ ra: “Nói vềVương Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055511/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.