Đao Tà bị một câu nói mê của Tiểu Tứ Tử dọa cho lảo đảo, lập tức hiểu được trong phòng có người, cho nên xoay người bỏ chạy.
Chẳng qua là lão nhân này thân pháp dù có mau cũng không thể nhanh hơn Triển Chiêuđược, sau đó liền cảm thấy có người túm cổ mình, chờ đến lúc hắn hiểuđược đã bị ấn ngồi cạnh bàn, cửa sổ cũng được đóng lại.
Lúc lão nhân còn chưa hiểu gì thì đèn trong phòng đã được thắp lên rồi, một thanhniên bạch y đứng cạnh bàn nhìn hắn, tiểu gia hỏa kia thật đẹp a ….
Lão nhânnhìn không chớp mắt, rồi lại cảm thấy có người vỗ vai hắn một cái, phíasau truyền đến tiếng nói: “Nước miếng sắp chảy xuống rồi kìa.”
Lão nhân gia theo bản năng lau miệng một cái, mới phát hiện ra sau lưng có ngườiđang cười hắn đây, hắn liền có chút xấu hổ ho khan một tiếng, quay đầulại nhìn.
Phía sau hắn có một tiểu tử vô cùng đẹp lại rất linh khí, lão nhân liền ngẩn người,nhìn nhìn hai người, đột nhiên vỗ đầu một cái: “Ai nha, ta vào nhầmphòng rồi a?” Nói xong liền nhanh chóng đứng lên: “Quấy rầy, quấy rầy a….”
Lúc này, đến lượt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xấu hổ.
Triển Chiêu một tay ấn lão nhân về: “Ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Vừa nói Y vừa đem tượng Chú kiếm đưa ra trước mắt hắn.
Lão nhânnhìn thấy cũng hơi ngẩn người, túm lấy pho tượng kia mà có chút khẩntrương nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Các ngươi…. Làbên kia?”
Triển Chiêu kéo hắn, cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055489/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.