Tháng tư, hoa đào nở rộ khắp thành. Một kỳ thi nhỏ đã được tổ chức tại KhaiPhong Phủ, Kinh đô Bắc Tống, vào mùa xuân, bài thi được giao cho Long Đồ Các. Lần này tổ chức thi không phải để tuyển lương tài mà là tuyểnnhững người tinh thông văn tự cổ kim, lại có tính kiên nhẫn cẩn thận đểsửa sang lại hồ sơ sổ sách. Người chấm thi tuyển chọn nhân tài chính là hai vị lão thần. Hai vị này cũng là những người bận rộn nhất gần đây. Lại nói đến, ở thành Khai Phong này,trên từ Hoàng thất, dưới đến bách tính bình dân, đều biết trong triều có hai vị đại thần thuỷ hoả bất dung, một là tham quan đỉnh đỉnh đại danh, Thái sư Bàng Cát, người còn lại là thanh quan vang danh thiên hạ, BaoĐại nhân Bao Chửng. Bao Chửng cùng Bàng Cát làm quan cùngtriều đến hai mươi năm, hai người tuổi tác sàn sàn, quan giai ngangngửa, nhưng tính cách khác biệt nhau, bát tự cũng không hợp. Hơn nữa, trời xui đất khiến thế nào, một người là nhạc phụ của Hoàng Thượng, một người lại là Thừa tướng trọngthần đương triều, ai cũng không chịu nhường ai. Lại nói tiếp, hai người bọn họ trở mặt với nhau đến mức này, cũng có chút liên quan đến Nhân Tông. Triệu Trinh, vị Hoàng Đế trẻ tuổi đônhậu nhân từ này thật ra cũng có một vài thú vui ác liệt. Chẳng hạn như,mỗi khi trong triều bình yên vô sự, hắn cứ rảnh rỗi là lại lấy hai vịlão thần ra trêu chọc một chút. Chuyện này vẫn chưa thấm vào đâu, gầnđây, biên quan vô sự, trong triều bình yên, dân chúng cũng không có oantình gì, vì vậy Nhân Tông đột nhiên lại phát ra kỳ tưởng, nói phải sửasang lại hồ sơ án treo trong vòng ba năm gần đây của Long Đồ Các, cònphải nghiên cứu lại một chút. Vì thế, thân là Đại học sĩ Long Đồ Cácmà Bao Đại nhân cũng phải chảy ròng ròng mồ hôi trên cái trán đen nhanhnhánh, bước từng bước lên khởi tấu: “Hoàng Thượng, hồ sơ trong Long ĐồCác rất nhiều, hay là chọn một số học trò của Thái Học viện đi sửa sanglại?” “Ai!” Bàng Thái sư cũng đứng ra khởitấu: “Học trò của Thái Học viện làm sao có thể phân biệt đâu là án treođâu là án không treo chứ, vẫn còn cần Bao Tướng ra tự thân xuất mã a!” Bao Chửng híp mắt lại nhìn Bàng Thái sư, tâm nói, tên mập mạp nhà ngươi muốn nhân cơ hội làm càn à! Bàng Thái sư thấy hai mắt hắn nhíu lạikhiến cho cả khuôn mặt chẳng khác gì cái nghiên mực, có chút hoảng hốt,nhưng mà, nếu Bao Chửng đã thất thế mà lại không ném thêm tảng đá nữaxuống thì hắn đâu còn là Bàng Cát nữa chứ. Triệu Trinh từ tốn sờ cằm, mở miệng nói: “Thái sư nói cũng có lý, thôi thì Bao khanh tự mình sửa sang lại đi a!” Bàng Thái sư nhếch miệng đắc ý, hé môimuốn cười, chỉ là còn chưa kịp cười ra đã nghe thấy Bao Chửng tới mộtcâu: “Hoàng Thượng, một mình vi thần chỉ sợ không kham nổi, muốn mờiThái sư trợ lực một nửa.” Khoé miệng Thái sư chưa kịp cứng đờ đã nghe được một tiếng “Chuẩn tấu” của Triệu Trinh, hắn triệt để sụp đổ a. Tiểu thái giám hô một tiếng “Bãi Triều.” Chúng thần đi ngay sát Bao Chửng cùng Bàng Cát đều nhìn thấy hai vị Đại nhân vừa đi vừa cấu nhéo nhau. “Hắc Tử, sao ngươi lại dám kéo ta xuống nước?” “Nhờ phúc của ngươi, ta lại không tìm ngươi làm đệm thịt sao?” Mất ba ngày ba đêm mệt nhọc ở Long ĐồCác, bị côn trùng cắn cho nổi mụn chi chit đầy người, hai vị Đại nhânquyết định đình chiến cùng tìm kế thoát thân, vì thế mới có cuộc thi đầu mùa xuân năm nay. Kết quả là, người được chọn đều là họcsinh của Thái Học Viện, mười học trò dùng gần nửa tháng mới có thể lọcra được những vụ án treo của ba năm gần nhất, những thứ khác còn phải từ từ sửa sang lại. Hôm nay, Triệu Trinh chắp tay sau lưngmà đủng đà đủng đỉnh đi dạo một vòng Long Đồ Các, tiện tay rút ra mộtcuốn, vừa nhìn vừa hỏi Bao Chửng: “Bao khanh, Triển hộ vệ có rảnhkhông?” Bao Chửng ngẩng mặt nghĩ nghĩ……. Ở Thái Bạch Cư, Triển Chiêu đang ăn hoành thánh bỗng nhiên hắt xì một cái. “Nhàn rỗi lắm.” Bàng Thái sư lại chenvào nói: “Ta nói a Lão Bao, ngươi thật có bản lĩnh a, từ đâu mà tìm tớiđược một Triển Chiêu giỏi giang như vậy, hắn vào mới vào Khai Phong,những bản án cũ, án treo trước đây đều phá xong hết, đặc biệt là mấy ánkiện liên quan đến giang hồ a, ngày trước mới dính vào một cái bang phái nhỏ thôi, ngươi đã buồn đến thối ruột, nay cứ gọi là phá vèo vèo….” Bàng Thái sư rất vô tư mà nói, không hềđể ý đến Bao Đại nhân đang nháy mắt ra hiệu cho mình, đáng tiếc là khuôn mặt của Bao Đại nhân dù có biểu lộ thế nào thì cũng vẫn chỉ nguyên vẹnmột màu đen nhánh, lão Bàng tuổi đã cao, mắt lại hoa cho nên không nhìnrõ lắm. “Bao khanh cùng Thái sư gần đây đều rấtnhàn sao?” Triệu Trinh tới một câu, Bàng Thái sư lập tức giật mình, lạilãnh trọn ánh mắt trợn trừng đầy khinh thường của Bao Đại nhân ——– Cáinày thật quá trắng a……. “Cả một ngăn này đều là án treo sao ……”Triệu Trinh chỉ một ngón tay về phía ngăn sách cuối cùng, vỗ vỗ vai BaoChửng xong còn vỗ vỗ cả vai Bàng Cát: “Hai vị, đi tuần một chuyến, thếnào a?” Bao Chửng cùng Bàng Cát há to miệng. Bao Đại nhân vội vàng nói: “Hoàng Thượng, Khai Phong Phủ của Thần công sự bận rộn …….” “Không phải gần đây rất nhàn sao, cóchuyện gì Trẫm sẽ sai người báo cho ngươi.” Triệu Trinh nói một câukhiến cho Bao Đại nhân á khẩu, lại tiếp tục trắng mắt mắt lườm Bàng Thái sư một cái. Thái sư cũng chỉ có thể nuốt nước bọt —— Hắn càng không thể lấy cớ gì được, bởi vì một ngón tay của hắn cũng rất nhàn. “Trước hết bắt đầu từ cuốn này đi.”Triệu Trinh đưa cuốn trục vừa mới rút ra ban nãy đặt vào tay Bao Chửng,xoay người, hớn hở khởi giá hồi cung. Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư bị bỏ lại lúc này, mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đen trừng mặt trắng, cuối cùng lạiđồng loạt thở dài. …………………….. Triển hộ vệ vừa trở về phủ nhìn thấy đám nha dịch đang dọn hành lý rất náo nhiệt, ngoài cửa thì có đội ngũ đituần nối đuôi nhau thật dài, giơ lên tấm bài Công Chính Liêm Minh vôcùng khí phái. Đối diện, lại nhìn thấy Bao Chửng cùng Bàng Cát song song đi ra. Bàng Thái sư liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân ảnh màu đỏ phía trước. Triển Chiêu mới đến Khai Phong Phủ gầnđây, không biết Bao Chửng dùng chiêu gì lừa gạt được vị Thiếu hiệp nổidanh khắp giang hồ này đến đây trợ giúp tra án. Bàng Cát đối với vị thiếu niên tuấn mỹ vô song này có ấn tượng vô cùng tốt lại vô cùng xấu. Cực tốt là bởi vì hắn nhìn qua đã manglại cảm giác tốt rồi, rất khó có người nào lại không thích người như y,hai chữ “Thảo hỉ” là ấn tượng đầu tiên mà bất kỳ ai lần đầu nhìn thấy ycũng đều cảm nhận được. Còn cực không tốt, là bởi vì Bàng Tháisư sống lâu như vậy, đã gặp qua nhiều chuyện như vậy, đương nhiên rấthiểu cái loại người bề ngoài nhìn ôn hoà như vật trong ao này, rất khóđối phó. Thông thường, người càng khiêm tốn thìbên trong lại càng cao ngạo; người càng thích cười thì một khi trở mặtđi rồi sẽ không thèm quay lại. Triển Chiêu còn trẻ như vậy đã có thểvang danh khắp giang hồ, nhất định cũng không phải là người ngây thơthành thật gì …. Lại nói, thiếu niên trẻ tuổi này bên trong còn ẩn chứacả hai luồng khí chất chính tà tùy ý, nhìn qua thì không thể nào biết rõ y là bồn hoa trong nhà kính hay là dây leo nơi vách đá. Đương nhiên,điều đáng ghét nhất chính là —— Y lại về phe Bao Chửng. “Triển hộ vệ.” Bàng Cát vô cùng khách khí với Triển Chiêu. Khóe miệng Triển Chiêu hơi khẽ nhếchlên, đôi mắt đẹp cũng loan thành hình trăng non, tặng cho Thái sư mộ nụcười mà y hay dùng để đối nhân nhất. Thái sư ôm ngực, lâu lắm rồi không có ai cười chân thành như vậy với hắn a, ít nhất thì trong mắt hắn thoạt nhìn cũng rất chân thành. “Đại nhân, phải ra ngoài sao?” Triển Chiêu hỏi Bao Chửng, hai mắt thì lại nhìn tập hồ sơ trên tay hắn. “Đúng vậy, Triển hộ vệ, ngươi cũng đi chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta sẽ xuất phát đi tuần, điều tra án treo.” Hình như Triển Chiêu vừa mới nghe thấy hai tiếng ‘án treo’ liền cảm thấy rất hứng thú, đưa tay nhận hồ sơ, nhẹ nhàng giơ lên … “Soạt” một tiếng, hồ sơ mở ra, đầu cuốn trục khác rơi xuống tay kia, hai tay hắn rung lên một cái, mở sách xem! Chỉ một động tác này của Triển Chiêu,Bao Chửng liền nghe thấy một loạt xôn xao từ phía sau truyền đến, quayđầu nhìn lại, các nha hoàn lớn bé trong Khai Phong Phủ đều tập trung một chỗ, nhìn qua khẩu hình chắc chắn cũng đoán ra được chỉ có một chữ“suất” mà thôi. Bao Chửng ho khan một tiếng, quay đầu lại vừa nhìn, thấy Bàng Thái sư cũng đang há miệng mà nhìn. Bao Chửng đẩy hắn một cái ——– Già mà không biết xấu hổ a! Đừng có nhìn chằm chằm vào thiếu niên thuần lương nhà ta! Bàng Thái sư một mực xua tay, hắn cũngđâu phải là tiểu cô nương mà có thể bị cái dáng mở sách đẹp trai ngờingời kia của Triển Chiêu mê hoặc đến không biết trời trăng là gì, hắnkinh ngạc là bởi nhìn thấy biểu tình thay đổi của Triển Chiêu khi đangđọc qua án kiện kìa. Triển Chiêu thực rất nghiêm túc, yênlặng xem hết hồ sơ, sau đó ngẩng đầu nói: “Án chặt đầu sao? Đoạn Đao Môn toàn bộ bị diệt, giống như là ân oán giang hồ …..” “Triển hộ vệ có manh mối sao?” Bàng Cát đi đến lôi kéo làm quen: “Án tử này tinh phong huyết vũ a!” “Một đao chém nhiều người, đây chính làcách làm của người giang hồ khi sử dụng binh khí, người chết đều làngười của Đoạn Đao Môn, ngay cả chưởng môn cũng bị chém, hung thủ chắcchắn là một cao thủ tuyệt đỉnh.” Triển Chiêu thu hồi cuốn trục tiếp tụcđưa lên gõ gõ cằm: “Trên giang hồ, người dùng đao rất nhiều, nhưng người có thể đạt đến trình độ này thật không nhiều, có thể đếm hết trên mộtbàn tay, hơn nữa đều là những người vang danh hiệp khách, hẳn là sẽkhông làm loại chuyện này đâu.” “Là người nào?” Bao Chửng đối với những chuyện trên giang hồ cũng không hiểu nhiều lắm. “Nếu nói đến dùng đao, lợi hại nhất chắc chắn là Thiên Tôn, có điều hắn là võ lâm thánh giả, thoái ẩn giang hồđã nhiều năm, không phải là hắn. Mặt khác, còn có một người hiềm nghinhưng cũng có thể loại trừ.” “Ai vậy?” Bao Chửng cùng Bàng Cát đồng thanh hỏi. “Cửu Vương gia Triệu Phổ.” Triển Chiêulàm một động tác chặt đầu người: “Việc này hẳn là hắn đã làm rất nhiềulần trên chiến trường, thế nhưng đao pháp của Triệu Phổ cũng có đặc điểm nhất định, đao hắn sử dụng là Yêu đao Tân Đình Hầu rất lớn, không thểdi chuyển linh hoạt đến độ có thể chém đầu một loạt trong phạm vi gầnnhư vậy được ……..” Vừa nói, Triển Chiêu vừa vung Cự Khuyết một cái, Thái sư còn chưa hiểu ra sao, chỉ thấy trước mắt kiếm tuệ nhoáng lên một cái ….. ghế đá để ngồi ở phía sau đã rớt mất một viền che. Bàng Thái sư cũng co quắp khóe miệng. Triển Chiêu gật gật đầu lầm bầm mấy tiếng: “Hẳn là thanh đao nhỏ gần bằng kiếm.” “Nhỏ như vậy sao?” Bàng Thái sư kinhngạc, đao mà hắn biết đều rất lớn a, thanh Long Yển Nguyệt đao, còn cócả thanh Tân Đình Hầu có thể chém chết cả gấu của Triệu Phổ kia nữa. “Có hai loại đao nhỏ nhưng uy lực kinh người.” Triển Chiêu tiếp tục xoa xoa cái mũi: “Một loại là đao của Phù Tang.” “Như vậy, người phạm án có khả năng làngười Phù Tang?” Thái sư nhớ ra trước kia hắn có xem một số võ sĩ PhùTang có sử dụng loại đao này, vô cùng hung ác. “Không quá giống.” Triển Chiêu lại lắc đầu, nâng tay, Cự Khuyết lại nhoáng lên …….. Bàng Thái sư lại chưa kịp thấy rõ cáigì, chỉ thấy trước mắt lại loáng lên một cái, cái ghế đá đáng thươngphía sau lại bị chém thành hai nửa, mặt che bên trên liền rơi xuống đất. Bên kia, Triển Chiêu vẫn như cũ mà cầmcuốn trục gõ gõ cằm, nói: “Thông thường đao Phù Tang đều là chém từ trên xuống dưới, đao pháp chỉ cần nhanh và hung ác là được, hung thủ nàychặt đầu người sử dụng đao pháp tinh xảo cùng thành thục, lại chém ngang cổ …… Phải biết rằng, trong đao pháp khó nhất chính là hoành đao, tứclà vung đao không thể dựa vào việc mượn lực từ cao hay thấp, không đượcphép do dự, tốc độ đao phải nhanh, nội lực cũng phải rất thâm hậu.” “Triển hộ vệ.” Bao Chửng thấy TriểnChiêu đem vị hung thủ này hình dung thành một cao thủ tuyệt đỉnh, liềnhỏi: “Ngươi cảm thấy có ai hiềm nghi không?” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đâu: “Không thể là hắn được.” “Vậy cứ coi như hắn không phải là ngườikhả nghi đi, nhưng hẳn là hắn phải có đao pháp tuyệt luân, nói khôngchừng có thể biết được hung thủ là ai?” Bàng Thái sư thử thăm dò hỏi. “Cũng có khả năng a, ta cũng không cóquen nhiều người dùng đao.” Triển Chiêu gật đầu, sau đó lại chậm rì rìnói: “Loại đao vừa nhỏ vừa dài lại có uy lực phi thường thứ hai, cũng là khắc tinh của đao Phù Tang, chính là Miêu đao.” “Miêu đao?” Bao Chửng sửng sốt: “Chẳng lẽ người phạm tội lại chính là người Miêu?” “Chậc chậc.” Triển Chiêu vươn một ngóntay thon dài ra lắc qua lắc lại một cái, thuận tiện còn tiêu sái quayngười lại, Bao Chửng lại nghe thấy phía sau một trận xôn xao truyền đến, bất đắc dĩ đỡ trán. Từ sau khi Triển Chiêu đến Khai Phong Phủ, đám cônương này cứ như ăn được tiên đan hoả dược, hăng hái bừng bừng chưa nóilại càng ngày càng như lang như hổ, sôi nổi không ngừng. Bàng Thái sư đột nhiên nghĩ đến lúctrước, Triển Chiêu lần đầu tiến cung, sau khi vô cùng anh dũng mà hạ gục một đám đại nội thị vệ, đã làm được một hành động vô cùng vĩ đại, thành công thu phục được toàn bộ phương tâm của của Thái Hậu cùng toàn bộ ahoàn trong cung ……… Chẳng lẽ —— Đây mới là nguyên nhân chính Triệu Trinh muốn đuổi bọn họ ra khỏi cung phá án sao? Nghĩ đến đây, Bàng Cát cùng Bao Chửng yên lặng nhìn nhau một cái ——— Lần này thực sự là quá oan uổng cho họ a! “Miêu đao chính là vật vô cùng tàn nhẫntrong các loại đao, đao dài ba thước tám tấc, chuôi đao một thước haitấc, toàn bộ cây đao dài hơn năm thước, chém sắt như chém bùn, đao pháplại thay đổi rất bất thường.” Triển Chiêu nhìn tình huống thi thể đượcmiêu tả trên hồ sơ, gật đầu với Bao Chửng: “Rất giống do Miêu đao gâylên.” “Nói mãi ………” Bàng Cát nhịn không được hỏi: “Người mà Triển hộ vệ nghi ngờ là ai?” “Ai, không phải là kẻ khả nghi, ngườinày không thể đắc tội được đâu.” Triển Chiêu liên tục xua tay, đầu lắcchẳng khác nào trống bỏi: “Người này trên giang hồ có tiếng là quỷ kiếnsầu, kẻ ác thấy chân run cập cập, yêu quái nhìn thấy sẽ xoay người chạyđi, không đến mức vạn bất khả kháng thì ngàn vạn lần đừng trêu chọchắn!” Bao Chửng hoài nghi mà nhìn Triển Chiêu, từ trước đến nay trong giang hồ, địa vị Triển Chiêu cao ngất, chưa baogiờ thấy hắn sợ ai, sao giờ đây lại nói vị này thành người khó đối phóđến vậy? “Triển hộ vệ, nói nghe một chút cũng đâu có sao, có lẽ cũng không phải là hắn mà.” Bàng Thái sư càng nghe càng tò mò. Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Miêu đaobởi vì quá khó khống chế, người dùng đao rất dễ làm tổn thương chínhmình, cho nên người dùng Miêu đao càng ngày càng ít. Mà Miêu đao bởi vìquá dài nên rất khó đúc, mấy vị bậc thầy rèn đao nổi tiếng đều đã quađời hết rồi, cơ bản không còn có Miêu đao nữa …. Trên đời này, thanhMiêu đao còn sót lại duy nhất, cũng là thanh mạnh nhất, tốt nhất, chínhlà thanh đao trên tay người nọ ——- Vân Trung Đao.” “Vân Trung Đao?” Bàng Thái sư vuốt cằm, hắn thích thu thập đồ cổ, sao lại không hề nghe qua a. “Địa vị của Vân Trung Đao cực lớn.”Triển Chiêu nói: “Tương truyền là do Quỷ Tài sư phó Dã Trì dùng hơn ngàn thanh Quỷ Đầu Đao cùng huyền thiết ngàn năm trộn với máu rồng mà rènthành, vô cùng cứng cáp, tà tính dị thường. Nó là vật bất lành, sát khíkhông thua gì Tân Đình Hầu của Triệu Phổ, lai lịch so với Tân Đình Hầucòn tà dị hơn.” “Quỷ Đầu Đao là cái gì?” Bao Chửng cùng Bàng Cát đồng thanh hỏi. Triển Chiêu nhìn hai người một chút, lắc đầu: “Chính là thanh đại đao mà đao phủ dùng để chém đầu a, chém đến độ trên đao nứt ra, gãy xuống thành Quỷ Đầu Đao.” Bàng Thái sư không tự giác mà cảm thấy cổ mình đầy gió lạnh, ngay cả Bao Đại nhân cũng phải đưa tay sờ cổ. Nói đến đây, Triển Chiêu lại mở hồ sơ ra lần nữa: “Chuyện này xảy ra vào một tháng trước, toàn bộ Đoạn Đao Mônđều bị diệt sạch. Đoạn Đao Môn là phân đà của Đao Minh, cứ như vậy màdiệt môn, minh chủ Đao Hành Phong nhất định sẽ không bỏ qua, xem ra rấtnhanh sẽ đại náo một trận.” Nói xong, Triển Chiêu chạy ngay vào phònggói ghém hành lý, nhanh chóng đi xem náo nhiệt. Bàng Cát cùng Bao Chửng hai mặt nhìn nhau, nói cả buổi, Triển Chiêu vẫn chưa thèm nói vị chủ nhân của Vân Trung Đao kia là ai. Chờ đến buổi tối mới khởi hành, TriểnChiêu trên lưng đeo tay nải, tay cầm Cự Khuyết, cưỡi thất mã xinh đẹpmàu đỏ của hắn nghênh diện dạ phong. Gió tháng tư mát dịu, hơn nữa phíachân trời còn có nguyệt quang, chiếu lên thân ảnh một thiếu niên hồng ycưỡi một một thân hồng mã, mái tóc đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, đẹp đến độ khiến người ta điên đảo ….. Bao Chửng vừa mới lên mã xa, quay đầunhìn lại, nhịn không được mà chua xót cho các cô nương trong phủ đangcắn khăn, vẫy tay cáo biệt Triển Chiêu. Đội ngũ đi tuần thật dài với năm trămtinh binh khởi hành lên đường. Lúc này, đường lớn Khai Phong rộng thênhthang, vì không muốn quấy nhiễu dân chúng cho nên Bao Đại nhân đặc biệthạ lệnh, đại đội nhân mã ban đêm lặng lẽ rời thành. Trong đêm đen, Triển Chiêu cưỡi ngựa đi ở cuối đội ngũ, cũng yên lặng theo sát, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Lúc này, đại mã xa của bọn Bàng Thái sưcũng đi chậm lại, cho đến khi cách Triển Chiêu rất gần, màn xe cũng được vén lên, Bàng Thái sư thăm dò ngó đầu ra. Triển Chiêu nhìn hắn một cái, mỉm cười. Dưới ánh trăng, Bàng Thái sư vô tìnhphát hiện, dáng tươi cười này của Triển Chiêu giống hệt nụ cười bansáng, không phải do hắn lớn tuổi mắt hoa, nụ cười này của y tràn đầynghiêm túc cùng chân thành, vì thế tò mò hỏi: “Triển hộ vệ thường ngàycười với ai, không cười với ai, có tiêu chuẩn gì không?” Triển Chiêu chớp chớp mắt mấy cái, cũng không cần nghĩ, nói: “Không hại ta, không hại người là được.” Bàng Thái sư nở nụ cười, gật gật đầu,đây chính là tiêu chuẩn của Triển Chiêu sao? Thấy y ngáp một cái, hìnhnhư chuẩn bị ôm lưng ngựa mà ngủ một lát, Thái sư liền nhanh chóng tậndụng cơ hội mà hỏi một câu cuối cùng: “Ngươi vừa mới nói đến vị cao thủsử dụng Vân Trung Đao kia, rốt cuộc có tên là gì?” Khóe miệng Triển Chiêu liền nhếch cao mấy phần: “Tên nghe rất êm tai.” Thái sư chờ đợi lắng nghe. “Vân Trung Đao Khách, Vân Trung Đao, Tuyệt thế vô song Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu nhướng mày cùng Thái sư mộtcái: “Nhớ rõ, nghe thấy ba tiếng Bạch Ngọc Đường là nhất định phải điđường vòng, hắn chuyên chém những tên đại thần tham quan đại phôi đảnhay nịnh hót …” Thái sư co rụt cổ lại, túm lấy Bao Chửng đang dựa đầu vào một hướng khác trong mã xa ngủ gật mà lay lay: “HắcTử, ngươi nhất định phải kêu Triển hộ về chiếu cố cho ta nga!” Bao Đại nhân ngáp một cái, giữa lúctranh tối tranh sáng, làn da đen nhánh sánh tựa màn đêm của hắn quả thật minh hoạ rất rõ cho câu nói thấy răng không thấy mắt, vừa thuận tiệnđuổi Bàng Cát đang tiến đến gần như đuổi ruồi: “Hai ngày trước ngươi dạy ta đuổi muỗi thế nào?” Bàng Cát ngẩn người, vò đầu nói: “Đừng mặc y phục nữa, nhắm mắt lại, buổi tối muỗi không nhìn thấy ngươi.” Bao Chửng có chút oán hận mà quay đầulại liếc hắn một cái: “Cho nên a, ngươi đừng có làm tham quan nữa, cảità quy chính thì tự yếu sẽ thiên địa bình an a, cách tốt nhất là lấy mực bôi lên giả làm ta đi …. Làm đi a!” Nói xong cũng mặc kệ hắn. …………….. Triển Chiêu ở bên ngoài, chợt nghe bêntrong mã xa nháo loạn lên, bất lực mà sờ sờ cái mũi, từ nhỏ đến lớn y có một tật xấu như vậy, mỗi lần phát sinh đại sự gì, y đều cảm thấy ngứamũi. Lắc đầu, phóng ngựa lên trước, TriểnChiêu có chút gấp gáp, một người thì là Đao Minh minh chủ, đao khách khá nổi danh gần đây, một người là tuổi trẻ thành danh gây nhiều tranh luận nhất, được Thiên Tôn đích thân khen là Thiên hạ đệ nhất đao Bạch NgọcĐường, lần này ……. Thật sự có chuyện hay để xem rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]