Hắn loay hoay trong phòng tắm, mặc bộ y phục mới, sửa soạn tóc tai, vệ sinh cá nhân một lúc rồi bước ra khỏi dãy phòng của mình. Lúc này mặt trời đã lên cao, gần đến giờ Thìn, mọi người trong Lưu gia phủ đã bắt đầu công việc của mình, trẻ tuổi thì đi võ trường học tập, trung niên thì khai mỏ, luyện công, quản lý chuyện buôn bán, không ai được lười biếng. Đám trẻ như Lưu Chấn Long càng không được lười, vì chúng là tương lai Lưu gia, người Lưu gia luôn quan niệm trường giang phải sóng sau xô sóng trước mới là tốt, vậy nên việc dạy võ, bồi dưỡng lớp trẻ được nâng lên hàng đầu.
Hắn vừa bước đi vừa than thân trách phận, mấy kiếp trước linh khí như món đồ chơi của hắn, muốn dùng làm gì cũng được, chẳng cần luyện tập gì cũng có thể vang danh một phương, còn giờ thực lực chẳng có, phải dậy sớm tập võ, thật là mệt chết. Bình thường Chấn Long dậy rất sớm, cũng thường đi diễn võ trường đúng giờ, còn hắn ngủ nướng thành tật, lại còn bị chấn động hồn phách, nếu mà không có Thanh Nhi thì không biết ngủ đến khi nào. Hắn lẩm bẩm: “Nếu mà không có Thanh Nhi thì… “ Chợt hắn nhớ lại bộ quần áo te tua lúc nãy, thật sự khiến hắn tức điên lên.
– Hừ, bọn Huyền Vũ đáng chết.
Tiểu Hắc dậm mạnh chân xuống đất, mặt thì hướng lên trời ra vẻ tức tối. Người Lưu gia đi ngang nhìn hắn bằng nửa con mắt, miệng lầm bầm chút rồi bước qua.
– Này, nghe nói Phế Chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-de/2420920/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.