Trong lúc Thanh Nhi chạy về phía khu bếp của gia tộc thì hắn cuốc bộ về dãy phòng của mình. Dãy phòng này vốn là của Tứ gia, vì lập bao nhiêu công lao thời trai trẻ mà được phong thưởng, nhưng vì sau này vợ mất, con thì ngày một yếu kém cùng với áp lực từ phía gia tộc quá lớn, hắn không kìm được mình mà khăn gói rời đi. Giờ đây cả dãy tám phòng, có sân tập riêng, nhà tắm riêng cũng chỉ để cho hắn và Thanh Nhi dùng. Gia tộc cũng không thèm thu lại, mà cũng chẳng cho ai dọn dẹp, nếu không có Thanh Nhi một tay dọn dẹp duy trì thì cũng là cỏ mọc rêu xanh.
Thanh Nhi tuy bé hơn Chấn Long nhưng thực sự giống như bảo mẫu của hắn, hằng ngày nàng phải lo chuyện ăn mặc, tắm rửa của hắn, còn phải lo dọn dẹp phòng ốc, dù cực nhọc như vậy mà nàng không hề một lời than vãn, vẫn nhất mực trung thành. Phải nói, nhờ có Thanh Nhi mà Chấn Long mới sống được ở đây lâu như vậy, nhiều lần hắn định tự tử nhưng bị nàng cản lại.
Giờ thì khác rồi, không phải là Lưu Chấn Long quả hồng mềm ngày xưa, ai muốn làm gì cũng được, bây giờ là tiểu Hắc, tên lưu manh giả danh tri thức số một mấy vạn năm nay, đến Thương Thiên còn không làm gì được hắn thì cái Lưu gia nho nhỏ này tính là cái gì.
Sở dĩ hắn kêu Thanh Nhi đi lấy thức ăn vì hắn phải tìm ra phòng của mình trước khi nàng quay lại, để nàng không cảm thấy sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-de/2420916/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.