25
Hai tay ta bị trói lại bằng dây cột tóc của hắn. Diêm Trạm vác ta lên vai sải bước lên xe ngựa.
A Hoàng chạy theo sủa không ngừng. Ta sợ hắn nổi giận sẽ đá nó mấy nhát nên vội vàng khuyên nhủ:
- Đừng đuổi theo nữa A Hoàng, ta không sao, mấy bữa nữa là ta lại về ấy mà.
- Mấy bữa nữa lại về? Vẫn muốn chạy à?
Kết quả Diêm Trạm càng giận hơn.
Thị vệ đứng cạnh xe ngựa vén rèm, Diêm Trạm ném ta lên sập không chút nương tay, sau đó quay lại xách cổ tóm luôn cả em cún cỏ của ta ném lên xe.
- Thích nó đến thế thì dẫn luôn về, đỡ mất công ngày nào cũng phải chạy ra ngoài.
Ta ôm cổ A Hoàng, người run lẩy bẩy, không dám nói thêm câu nào nữa.
Diêm Trạm sa sầm mặt mày suốt cả chặng đường, bầu không khí trong xe lặng ngắt, chỉ nghe thấy mỗi tiếng rên ư ử của A Hoàng.
- Ừm… Hoàng thượng…
- Đừng gọi ta là hoàng thượng. Nàng hoàn toàn không hề coi hoàng thượng ta đây ra gì.
Ta ngậm miệng, nhưng xe ngựa cứ lắc lư liên hồi, ta lại lên tiếng:
- Diêm Trạm, ta…
- Ta muốn…
- Câm miệng, ta không muốn nghe nàng giải…
Oẹ…
Ta muốn nôn.
Hơn nữa còn nôn luôn rồi, nôn khắp người Diêm Trạm.
Mặt hắn càng sa sầm hơn.
26
Mới có vài ngày, ta đã lại trở về hoàng cung, thái y lúc trước từng chẩn mạch cho ta lại xách hòm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-da-den-toi/3414800/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.