Editor: Ninh Nhiên
- --▪︎---
Buổi chiều.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào phòng học kéo dài vô hạn, mang theo bóng cây, phiến lá hắt lên mọi vật làm cho phòng học ấm áp thêm vài phần.
Trong trường học chưa bắt đầu cung ứng máy sưởi ấm, ánh mặt trời như vậy có thể làm cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mạc Sanh ngồi ở bên trong phòng học, bên cạnh là bạn cùng phòng Bạch Tiểu Đình. Có điều Bạch Tiểu Đình thuộc chuyên ngành giáo dục thể dục, nếu so với cô thuộc hệ thi đấu thể thao thể dục chuyên nghiệp thì có chút bất đồng.
Mạc Sanh rớt môn còn có huấn luyện viên hỗ trợ chịu trách nhiệm, nói rằng tham gia thi đấu nên chậm trễ việc học là có thể cho qua, Đại học Đông Cao đối với sinh viên chuyên nghiệp như bọn họ đều phá lệ khoan dung.
Nhưng Bạch Tiểu Đình thì không được như vậy.
Toàn bộ quá trình Bạch Tiểu Đình đều đang múa bút thành văn, ngòi bút lướt nhanh trên vở phát ra âm thanh sàn sạt.
Ở bên tai Mạc Sanh, toàn bộ tiếng giảng bài đều dai dẳng mệt mỏi kết hợp với âm thanh sàn sạt lập tức trở nên vô cùng thôi miên. Cũng không biết có phải là tinh thần của cô đã làm cho thính lực cũng trở nên lười nhác hay không mà lỗ tai nghe mãi thành phiền.
Ngáp một cái thật dài, miệng nửa ngày không khép lại được.
Mạc Sanh rất ít chép bài, trước khi tan học lấy điện thoại chụp lại phần ghi bài trên bảng là xong việc. Nhưng nếu hôm đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-co-manh-ho-cung-tuong-vi/171671/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.