Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117
Chương sau
Chương 88: Đả bại Nhìn về khuôn mặt đó của Triệu Hoài, thực sự mang đến cho người khác cái cảm giác muốn đập thẳng vào nó. Lời nói thách thức, lại thêm biểu cảm ngông cuồng. Đây không khác nào là xem thường đối phương. Thực lực của hắn vốn dĩ dưới Bảo Ngọc một bậc, dám nói ra lời này, đúng là không sợ chết mà. Sở dĩ mà Triệu Hoài hóng hách như vậy, tất nhiên là có nguyên do. Người đó để hắn đối chiến, ắt hẳn là không có chuyện gì tốt. Cộng thêm giao kèo với Văn Thành, vậy thì cứ quậy cho vũng nước này trở nên đυ.c hơn là được. - Tên khốn kiếp nhà ngươi, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào mà!- Bảo Ngọc nghiến răng mà nói, khuôn mặt tràn đầy tức giận. - Gì, gì, cô nói gì ta nghe không rõ, làm phiền nói lớn một chút đi. Mặt thì đỏ như khỉ ăn ớt thế kia, xấu xí chết đi được!- Triệu Hoài lớn tiếng, càng thêm phần khıêυ khí©h. - Ngươi... ngươi... không xé xác ngươi ra. Khó mà hả cơn giận trong lòng! Bảo Ngọc tức giận muôn phần, một roi đánh tới. Uy lực cực kì mạnh mẽ, như viên đạn b ắn ra, tốc độ cực nhanh mà tấn công kẻ địch. Triệu Hoài đem hai mắt phát huy đến cực đại, thu tất cả vào tầm quan sát. Chỉ thấy, hắn ta tay cầm chặt kim thương, phi mạnh về phía đối thủ. Nó như mũi tên, xé gió mà đi, bắn nhanh về phía Bảo Ngọc. Cô ta nhích chân, nhẹ nhàng tránh né, quay đầu nhìn lại. Phía trước đã trống không, Triệu Hoài biến mất từ bao giờ. - Nhìn đâu thế, bên này nè!- một âm thanh phát ra ngay bên cạnh cô ta. Đưa mắt nhìn xuống, kim thương đang bay, đã bị Triệu Hoài cầm chặt đằng chuôi. Hắn liền dùng sức, một đòn quét ngang, tấn công vào phần hong đang lộ ra sơ hở của kẻ địch. Bảo Ngọc bất ngờ, hoàn toàn không có cơ hội tránh né. Thế là, một thương đánh trúng, đem cô ta hất văng ra xa. Chưa kịp tiếp đất, Triệu Hoài đã bật nhảy lên không, một thương đánh xuống. Giúp đối thủ dùng lưng tiếp đất, nôn ra không ít máu tươi. - Cảm giác được xoa bóp toàn thân thế nào? Đã đạt tiêu chuẩn yêu cầu hay chưa? Thấy hay, còn không đánh giá năm sao!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, cười đùa bỡn cợt. - Tên khốn kiếp kia, ngươi còn dám nói lời như thế. Có tin đôi bàn tay này, nhất định đánh ngươi sống dỡ chết dỡ hay không?- Vũ Văn Không phía dưới nhìn lên, sự tức giận đã tràn đến đỉnh điểm. - Tức cái quái gì? Lúc các ngươi đánh người khác, không phải vui vẻ lắm sao? Giờ mới chịu thương một chút, đã sồn sồn như chó cắn người thế này. Thì ra, đức hạnh của các ngươi, cũng chỉ như thế!- Triệu Hoài phía trên nhìn xuống, nói lời dè biểu. - Để ta lên đó, cục tức này ta nuốt không trôi. Ta phải gϊếŧ, gϊếŧ hắn!- Vũ Văn Không điên cuồng vùng vẫy trong vòng tay cứng cáp của Phan Hải. Người ôm kẻ ắp, mới có thể thành công ngăn cản được hắn ta. Một roi từ đâu đánh tới, ngay khi sắp chạm vào mặt Triệu Hoài. Đã bị hắn ta dùng tay đón lấy, đưa mắt liếc nhìn. Đó không phải Bảo Ngọc mới vừa đứng dậy hay sao? Cả người trọng thương, miệng chảy không ít là máu. Nhìn qua một lượt, xem ra là bị thương không nhẹ. - Đối thủ của ngươi là ta, còn muốn phân tâm!- Bảo Ngọc hét lớn, nhưng sức lực có phần không đủ. - Nhìn về bộ dáng sắp chết của cô, còn có thể làm được gì? Đánh thì không được, nhưng chửi vài câu bỏ tức thì chắc là có thể, ha ha ha!- Triệu Hoài cười lớn một trận, biểu tình cực kì vui vẻ. - Muốn chết! Bảo Ngọc dùng sức kéo roi về, nhưng Triệu Hoài không kém, dùng lực đọ sức với cô ta. Khiến cho sợi roi trong tay căng ra hết mức có thể, không bên nào chịu thua, đều dùng lực cực mạnh. - Nhường cô đấy!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài liền buông tay. Bảo Ngọc theo đó mà mất thăng bằng, thuận thế mà ngã. - Không phải đã nhường cô rồi sao? Còn muốn té ngã ăn vạ. Thôi được rồi, coi như ta chiều cô, để cô đánh mấy cái cho bỏ tức vậy!- Triệu Hoài cắm chặt đầu thương xuống đất, hai tay giang rộng, bày ra tư thế hiên ngang. Triệu Hoài làm như vậy, không khác gì coi thường đối thủ. Mắt nhìn, Bảo Ngọc nộ khí xung thiên, tức giận đến cực điểm. Đòn roi xuất ra, như cơn mưa không dứt, vô số ảo ảnh theo đó xuất hiện. Chỉ thấy, Triệu Hoài khuôn mặt bình thản, giữa lúc roi sắp chạm vào người. Hắn như cơn gió, lướt nhẹ qua tất cả đòn đánh của đối thủ. Chỉ thiếu một chút nữa là có thể chạm tới, nhưng đều được hắn ta né được vào phút cuối. Chớp mắt, thân ảnh của Triệu Hoài đã xuất hiện trước mặt Bảo Ngọc. Hắn ta đưa tay lên cao, nhẹ nhàng vỗ lên mặt đối thủ. Hành động này, như giọt nước tràn ly, khiến cô ta tức điên cả người. - Đứng cho cô đánh, cô đánh cũng không xong. Kiểu này, không biết thì làm gì ăn đây!- Triệu Hoài dùng tay vuốt nhẹ lên má đối thủ, làm ra hành động khıêυ khí©h. - Thả ta ra, ta phải gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn!- Vũ Văn Không điên cuồng hét lớn trong vòng tay của Phan Hải. - Xích con chó điên của nhà ngươi lại đi. Nó mà làm ta sợ, ta không biết bản thân sẽ làm ra hành động gì đâu!- Triệu Hoài lời nói cùng với hành động, có phần lưu manh. - Ngươi dám! Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, đưa tay sờ xuống. Bảo Ngọc thấy vậy vội hét lớn một tiếng liền dùng chân đá mạnh vào người đối thủ. Triệu Hoài ngay lập tức, lùi về sau tránh né. Biểu tình trên khuôn mặt, không khỏi thích thú. Ánh mắt đó, khiến Bảo Ngọc kinh tởm không thôi. - Tên bi3n thái nhà ngươi, ta nhất định phải gϊếŧ được ngươi!- Bảo Ngọc nghiến răng mà nói, khuôn mặt toàn là nộ khí. - Gϊếŧ ta? Có nhiều người nói câu này lắm, nhưng không phải là ta vẫn còn đứng đây hay sao? Dựa vào chút năng lực đó của cô, e là không được đâu!- trên khuôn mặt của Triệu Hoài lộ ra vẻ đắc ý. - Nhiều lời! Bảo Ngọc vung roi đánh tới, lần này nó như con mãng xà, hướng thẳng tới chỗ Triệu Hoài. Khó đoán vô cùng, hắn ta lại ngông cuồng tự đại. Khó tránh khỏi việc bị đánh trúng, để lại một vết xước trên mặt. - Nghiêm túc rồi sao? Đã vậy, ta đành phải ra tay!- Triệu Hoài mỉm cười, theo đó tấn công. Chỉ thấy, hắn ta nhanh như chớp, xuất hiện trước mặt đối thủ. Áp sát cận chiến, ra đòn vô số. Mà cận thân đối chiến, lại không phải là thế mạnh của Bảo Ngọc, cô ta vì thế mà liên tục trúng đòn. Triệu Hoài tay đánh chân đá, không khác gì cái loại vũ phu đánh vợ. Nhịp độ nhẹ nhàng, nhưng nổi đau trong đó, không phải ai cũng hiểu. Mắt thấy, cả người cô ta đâu đâu cũng là vết thương. Đòn cuối, hắn ta liền đá văng đối thủ ra xa. - Chậc, dù sao cũng chỉ là viên sơ cấp, bao nhiêu đó là quá đủ. Đã đến lúc, cuộc chơi này chấm dứt!- Triệu Hoài nhẹ bước chân, di chuyển lại gần đối phương. - Nhận thua đi, trước khi quá muộn. Ta mà ra tay, thì độc ác lắm đấy!- Triệu Hoài đưa ra lời cảnh cáo. - Muốn ta nhận thua nhà ngươi, nằm mơ đi!- Cũng phải, bọn họ dù sao cũng là thiên tài ngàn người có một, làm sao lại chấp nhận chịu thua trong nổi sỉ nhục lớn như vậy. Lom khom đứng dậy, Bảo Ngọc thương tích đầy mình. Triệu Hoài lại không hề nương tay, một thương đánh tới. Thương ấy, uy lực không hề nhẹ, mạnh mẽ như cuồng phong bão tố. Tất cả đều giáng lên người một cô gái đang bị thương, cô ta theo đó bay cao bay xa lên phía khán đài. Vũ Văn Không thấy thế, vội bật lên cao mà đỡ lấy. Ôm trọn Bảo Ngọc trong tay, khuôn mặt hắn tràn đầy thương xót. - Bảo Ngọc... Bảo Ngọc, cô không sao chứ? Đừng làm ta sợ!- Vũ Văn Không lời nói, có phần lo lắng. Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117
Chương sau