Mỗi ngày tuy rằng phải đi làm nhưng Liêu Kính Hàn không quen để lại tờ giấy trên đầu giường,lần này bên trong ghi là « Ba ba yêu mami nhất nhà,ngủ dậy nhớ ngoan ngoãn ăn cơm rồi uống thuốc đúng giờ,buổi chiều ba ba sẽ trở về »,Tống Hàm Nghi nằm trên giường mỉm cười cảm nhận sự ngọt ngào này,từ hôm qua đến giờ nàng cười hơi bị nhiều,Liêu Kính Hàn đã quay lại,mọi việc đã diễn ra tốt đẹp,sau sự việc xảy ra thì Tống Hàm Nghi càng trân trọng Liêu Kính Hàn hơn,khúc gỗ mục bình thường hay cười nói vui vẻ,đến khi giận lên thì quá lạnh lùng,còn hàn băng và lãnh đạm đáng sợ hơn lần đầu cả hai gặp nhau,sau này nàng không dám chọc giận khúc gỗ mục nữa,bình thường nàng sẽ ngồi yên một chổ thản nhiên nói lão công lấy cho ta cái này,lão công lấy cái kia,bây giờ không dám tùy ý sai khiến như trước nữa.
Nhưng Tống Hàm Nghi sẽ không nói ra,Liêu Kính Hàn biết được sẽ vội lên mặt,lúc đó nói không chừng sẽ diện lý do mà ra ngoài vụng trộm,tuy nàng đang hoài nghi Liêu Kính Hàn và Ngô Tư Giai quá mức thân thiết,nhưng không dám hỏi rõ,đổi lại là bình thường thì nàng đã sớm mang Liêu Kính Hàn đi tra tấn để lấy khẩu cung,sau đó cách ly khỏi mấy nữ nhân nguy hiểm này ra,nguyên lai Tống Hàm Nghi cũng có lúc biết làm một lão bà nhu thuận trước mặt lão công,trước kia nàng thật sự bị Liêu Kính Hàn cưng chìu đến hư hỏng,hiện tại có lẽ đã đến lúc khúc gỗ mục trở mình,Liêu Kính Hàn không có khó chịu khi bị Tống Hàm Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-co-bao-nhieu-yeu-se-thanh-mot-doi/1422895/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.