30
“Cút! Tôi không muốn nghe gì hết!” Tôi trực tiếp ngắt lời Giang Dục, sau đó đi thẳng về phòng.
Bên ngoài, Giang Dục còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Miểu trấn an anh ta.
Sau một lúc lâu, bên ngoài yên tĩnh.
Tôi hé cửa ra thì thấy phòng khách chẳng còn ai, cả anh tôi, Lâm Miểu và Giang Dục đều không có ở đó.
Tôi tin tưởng năng lực của Lâm Miểu, chị ấy nhất định có thể đuổi Giang Dục đi.
Quả nhiên, nửa giờ sau, Lâm Miểu và anh tôi đã quay lại, nhưng không thấy Giang Dục đâu.
Chẳng qua sắc mặt của anh tôi và Lâm Miểu đều trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt hai người họ cứ né tránh, trên mặt họ còn hiện rõ sự cắn rứt.
“Làm sao vậy? Hai người uống lộn thuốc à?”
“Ừm thì, Niệm Niệm à, Giang Dục còn ở bên ngoài.”
“Em… Anh, bây giờ anh chính là bạn trai của em, có thế nào anh cũng phải giúp em đuổi anh ta đi.”
“Xin lỗi, nửa tiếng trước anh đã không còn là bạn trai em nữa.”
“Cái quái gì vậy?” Tôi khó hiểu chớp mắt nhìn anh tôi.
Anh tôi mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội: “Anh ngả bài trước mặt Giang Dục, nói anh là anh trai em rồi.”
“Bàng Thụy! Anh có lòng trung thành với cách mạng không?” Tôi cực kỳ tức giận.
Anh ấy trốn sau lưng Lâm Miểu: “Anh cũng có muốn đâu, nhưng sếp cho nhiều lắm, hu hu…”
Trong khi anh tôi đang gào khóc, Lâm Miểu nhấc chiếc túi dưới chân lên đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-chi-huong-ve-em/2647123/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.