Trên Trọng Thế Đảo, Bảo Thế Thành vẫn náo nhiệt như thường ngày, kẻ mua người bán tấp nập, dòng người đông đúc đếm không xuể. Nếu so sánh quy mô cũng như các hoạt động sống của nơi này với kiếp trước của Hắc Vũ thì có thể ví nó như một Singapore phiên bản cổ trang. Tuy nhiên thì có một điều kì lạ là dường như khoảng thời gian này Bảo Thế Thành đông đúc hơn nhiều, các tu sĩ từ khắp mọi nơi đều nhao nhao đổ về nơi này như trẩy hội, các khách điếm trong thành gần như này không thiếu khách, việc mua bán của thương nhân cũng nhờ thế mà phát triển thuận lợi hơn. Đồng thời khoảng thời gian này cũng tương đối dễ xảy ra hỗn loạn, Lý gia cũng vì thế mà tăng cường cảnh giới lên mức cao nhất, khắp mọi con đường đều có đệ tử đi tuần, việc ra vào thành thì vẫn như cũ, chỉ cần nộp phí là có thể đi qua mà không cần phải chặt lấy chẽ quá mức. Trước cửa thành lúc này xuất hiện một đôi nam nữ, nam mặc hắc y, thân cao mét tám, khí chất tiêu sái, nữ mặc áo bạch y trắng toát, dung nhan kiều mị xinh đẹp, hai người đi bên cạnh nhìn vô cùng đẹp đôi, chỉ có điều bên cạnh hai người lúc này có thêm một nam tử khác không sắc mặt không mấy dễ chịu. - Đoàn Nam huynh, sao nhìn sắc mặt huynh khó coi vậy? - Nữ nhân liếc sang thấy sắc mặt của nam nhân kia liền hỏi. - Hừ, hai người các ngươi cứ phát cẩu lương như vậy ta làm sao có thể thoải mái được chứ - Nam tử tên Đoàn Nam hừ nhẹ. Ba người này chính là Hắc Vũ, Ánh Dương và nam tử tu vi Vũ Đế mà Hắc Vũ gặp trước cửa Đoàn gia. Hắc Vũ hiện tại sau một thời gian dài tĩnh dưỡng và phục dụng không ít đan dược cấp cao ở Đoàn gia thì hiện tại vẫn đã gần như bình phục, thương thế cũng không còn đáng lo. Trong khoảng thời gian dài này hắn cũng đã chăm chỉ tu luyện, cuối cùng cũng đã đột phá Vũ Đế. Ánh Dương lúc này mặc kệ Đoàn Nam, tay vẫn trong tay với Hắc Vũ vô cùng tình tứ. Ở Đoàn gia hai người bọn hắn không cũng không dám có cử chỉ quá lộ liễu mà chỉ đơn giản trò chuyện, nay đã ra khỏi tầm kiểm soát của bậc trưởng bối nên cũng muốn thân mật một chút. Cũng may tên Đoàn Nam bên cạnh thường ngày chỉ chăm lo tu luyện, đối với chuyện nam nữ cũng không có cảm xúc gì nhiều nên từ bé tới lớn chỉ coi Ánh Dương là muội muội, chứ nếu như hắn có chút động lòng với nàng thì hiện tại chứng kiến cảnh này có lẽ đã cắn lưỡi chết từ lâu. - Ánh Dương, lần này chúng ta sẽ không đứng cùng chiến tuyến, nàng tới Hạ Thế nhất định phải cẩn thận - Hắc Vũ lo lắng nhắc nhở. - Ưm, ta biết rồi, ngược lại là chàng cũng phải cẩn thận, tu vi của chàng còn chưa tới bằng ta đâu a - Ánh Dương tinh nghịch nói. Lần này tiến vào Hạ Thế nàng cũng không cứ ở bên cạnh hắn mãi như này thế được, hắn là người của Kim Nhật liên minh, nàng lại là người của phe trung lập, nếu như người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Linh Dược Đảo đã về phe Kim Nhật, lúc đó sẽ vô cùng phức tạp, điều này lão nhân gia, Vu Lão và Đoàn Dư gia chủ cũng đã có nhắc nhở. - Sắp vào thành rồi chúng ta cũng nên tạm thời tách nhau ra ở đây để tránh bị nghi ngờ - Hắc Vũ nói. - Chàng nhớ phải bảo trọng, chúng ta sẽ còn gặp lại bên trong - Ánh Dương có chút lưu luyến nhưng cũng đành từ biệt. - Đoàn Nam huynh, nhờ huynh chiếu cố cho Ánh Dương của ta - Hắc Vũ cố ý nhấn mạnh chữ "của ta" như một lời khẳng định. - Được rồi, nhìn hai các ngươi tình tứ ta thật là thấy ngán quá đi - Đoàn Nam khó chịu, nãy giờ hắn chịu đựng tình cảnh này đã phát chán rồi. Hắc Vũ và hai người bọn họ không dây dưa nữa mà liền tách nhau ra. Lại nói về Hạ Thế, nơi này đám người Vu lão cũng không có giải thích nhiều cho bọn hắn lắm, chỉ dặn là nó ở bên trong Bảo Thế Thành, cứ đến đó tự khắc sẽ có người chỉ dẫn. Hắc Vũ một lúc sau đã đến truớc cổng thành, lúc này hai người Ánh Dương và Đoàn Nam đã vào bên trong trước, hắn nộp một khoản phí rồi cũng nhanh chóng vào bên trong, phía sau hắn cũng còn rất nhiều người nữa có ý định vào thành. Vừa bước vào bên trong, mặc dù đã tới qua nhiều toà thành lớn nhưng Hắc Vũ vẫn bị bất ngờ trước quy mô của nơi này. Nếu so với những toà thành khác mà hắn đã tới, nơi này thực sự tráng lệ hơn rất nhiều, những kiến trúc mẫu trắng trập trùng cao thấp, trên đi đường người đông tấp nập. Thời tiết ở nơi này cũng rất khác thường, mặc dù nằm ở trung tâm thế giới, có đường xích đạo đi qua, theo lý mà nói khí hậu phái ẩm ướt, thế nhưng nơi này quanh năm trời đều là mùa đông. Việc này cũng rất thích hợp cho đệ tử của Lý gia tu luyện và phát triển vì người của Lý gia đa số đều là tu sĩ hệ băng. Hắc Vũ đi dạo trong thành, hắn nhìn thấy nhiều thứ muốn ghé mua, nhiều nơi muốn tới xem thử. - Trước tiên nên tới Nhật Nguyệt Tháp. Hắn nhanh chóng tìm thấy một chi nhanh của Nhật Nguyệt Tháp rồi tiến vào trong. - Cung nghênh Hắc Vũ công tử đến Nhật Nguyệt Tháp. Hắc Vũ vừa vào trong lập tức đã có một vị nữ chấp sự chào đón hắn. Chuyện này cũng không quá lạ, thời gian này nhiều kẻ nổi danh sẽ đến Bảo Thế Thành, chấp sự biết tên hắn cũng là chuyện bình thường. - Không biết Hắc Vũ công tử muốn mua bán thứ gì? Hắc Vũ nhìn xung quanh một vòng rồi đáp: - Chúng ta có thể đến nơi yên tĩnh hơn không? Nữ chấp sự liền gật đầu rồi dẫn hắn đến một gian phòng dùng để thương nghị. - Không biết là có chuyện gì? - Nữ chấp sự đợi hắn ngồi xuống rồi lúc này mới hỏi. - Ta muốn bán đan dược - Hắc Vũ đáp. - Ồ, được. Vậy công muốn bán đan dược gì? - Đan dược cấp độ cũng không cao nhưng bù lại số lượng khá tương đối. Hắc Vũ nói rồi phất tay một cái, từ trong nhẫn của hắn những vệt sáng vù vù bay ra, chẳng mấy chốc trên bàn đã xuất hiện cả chục bình ngọc. Nữ chấp sự hít một hơi rồi tới kiểm tra chỗ bình ngọc kia. - Liệu Thương Đan, Nạp Khí Đan, Dưỡng Lôi Đan, Dưỡng Thủy Đan...! Lần lượt những cái tên xuất hiện trong mắt nữ chấp sự. Trong những bình ngọc này, mỗi bình chứa khoảng mười viên đan dược, tuy đẳng cấp không cao nhưng những thứ này đối với các tu sĩ cấp thấp lại cực kì hữu dụng, mỗi viên cũng có giá trị trung bình. - Công từ xác nhận muốn bán hết? - Nữ chấp sự hỏi lại một lần nữa để cho chắc chắn. Hắc Vũ không đáp mà chỉ gật đầu. Số đan dược này không phải là hắn lấy từ Đoàn gia mà đây là số phần thưởng do điểm danh hàng ngày của hắn, lâu lâu điểm danh hắn lại được tặng những viên đan dược như vậy, hiện tại số lượng đã nhiều mà gia sản của hắn cũng đã hết nên cũng muốn đi đổi chút tiền. Chỗ đan dược này đương nhiên hắn không thế bán lại cho Linh Dược Đảo hay Đoàn gia được bởi vì trong kho bọn hắn có đầy, chỉ có thể đem tới Nhật Nguyệt Tháp để bán. Nữ chấp sự ngồi kiểm kê một lát thì cũng đếm xong số lượng và tính ra giá tiền. - Không biết công tử muốn đổi theo hình thức nào? - Hừm, đổi ra thành linh thạch đi. Nữ chấp sự liền lấy ra vài túi linh thạch lớn ứng với giá của của đống đan dược kia rồi giao cho hắn. Hắc Vũ nhận lấy linh thạch rồi cũng cáo từ rời đi, hắn lại bắt đầu đi dạo khắp thành. - Mại dô, mại dô, kính mời các vị đại hiệp ghé xem hàng của chúng ta. Hắn chưa đi được bao lâu thì liền bị một tiếng mời gọi thu hút. Phía trước mặt hắn có một đám đông đang vây kín một góc đường, điều này khiến Hắc Vũ tò mò nên cũng muốn tới xem thử. Giữa nơi đám người đang vây kín lúc này là một gian hàng do hai nam tử chưởng quản, một tên nhìn trẻ tuổi miệng mồm thì không ngừng chào mời khách. Tên còn lại thì ngồi trong quầy, hắn bị mù hai mắt phải quấn một lớp vải đen, lúc này đang ra sức mài mài một thanh đao hình dáng kì quái, thanh đao hình bán nguyệt, có hai lưỡi sắc nhọn nằm ở hai đầu, ở giữa hai cái lưỡi lại có một cái tay cầm. - Kính thưa các vị đại hiệp, hai huynh đệ chúng ta là người đến từ một nơi xa xôi trên Hoàng Sa đại lục, hôm nay bọn ta đem đến một vài món vật phẩm chắc chắn các vị sẽ thích. Món đầu tiên... Tên nam tử nói rồi lấy ra một món đồ, đây là một chiếc bình ngọc trong suốt, bên trong chứa một chất lỏng màu xanh lam toả sáng. - Đây là Linh Thương Thủy, cấp độ Địa cấp thượng phẩm, có công dụng trị thương cầm máu cấp tốc đối với các vết thương hiểm, giá trị 5000 trung phẩm linh thạch hoặc 500 thượng phẩm linh thạch. Trong đám người lập tức có tiếng xôn xao bàn tán, vật phẩm này quả thực có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn hắn. Hắc Vũ thì lúc này không mấy quan tâm, hắn đã có Hấp Lực Luyện Thể, tốc độ chữa thương mặc dù không nhanh bằng Thương Linh Thủy nhưng cũng đã đủ để dùng. - Làm sao chúng ta có thể tin được món đồ này là thật, dù sao các ngươi cũng chỉ là tiểu thương bán rong, ai biết các ngươi có uy tín hay không? - Một kẻ trong đám đông nói to. - Ha ha, vị đại hiệp nói không sai, bất quá tin hay không tùy các vị, thứ này là ta và đại huynh đây phải lăn lộn trong hiểm địa thì mới lấy được, các ngươi xem, đại huynh ta cũng vì vậy mà mất đi hai mắt a. Tên nam tử nói rồi chỉ về phía tên nam tử đang mài đao phía trong quầy, chỉ là rất nhanh tên này liền cảm nhận được một cỗ khí lạnh lùa vào cổ. Tên nam tử mut lúc này đang ném cho hắn một ánh nhìn sắc lạnh, dĩ nhiên tên này không thích việc mình bị mù được đem ra để quảng cáo như vậy. - Được rồi để ta kiểm chứng cho các vị xem. Tên nam tử nuốt ngụm nước bọt rồi liền lấy thanh kiếm đặt lên lòng bàn tay cứa mạnh một cái, máu trên tay hắn lập tức chảy ra, lúc này hắn mới lấy bình ngọc nhỏ vào tay một giọt. Giọt nước vừa rơi xuống không lâu sau vết thương của hắn đã lấy tốc độ nhanh chóng mà liền lại hoàn hảo vô khuyết. - Được, ta trả 500 linh thạch thượng phẩm. - Ta trả 510... Những tiếng trả giá không ngừng vang lên, cuối cùng chiếc bình ngọc cũng thuộc về một kẻ với giá tiền cao ngất ngưởng. Đương nhiên đám thương nhân này không muốn bán lại đồ cho Nhật Nguyệt Tháp là bởi lí do này, nếu tự bọn hắn bán thì giá tiền thu về chắc chắn sẽ cao hơn nhiều. - Món đồ tiếp theo... Tên nam tử hí hửng vì vừa thu được món hời vội vàng giới thiệu món hàng tiếp theo. Lần này vật hắn lấy ra là một viên ngọc bội nhỏ bằng đầu ngón tay, bề mặt của nó phát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, bên trong ngọc bội được thắt một chiếc dây đỏ. - Quang Minh Bội, Thiên cấp hạ phẩm pháp bảo, có công dụng tăng uy lực công kích cho tu sĩ hệ quang trong thời gian ngắn, giá trị 1200 linh thạch thượng phẩm. - Quả nhiên sự khác biệt về giá cả giữa Thiên cấp và Địa cấp là rất lớn. Hắc Vũ lắc đầu, thứ này không có tác dụng với hắn, nếu có Hồng Quan ở đây có lẽ hắn sẽ bỏ tiền ra mua. Số tiền bán đan dược lúc nãy của hắn cũng không đủ để mua thứ này nên cũng không thể mua giúp tên Hồng Quan được. Đám đông lúc này vẫn còn đang xì xào bàn tán, số linh thạch để mua miếng ngọc bội này là khá lớn, đáng giá cả gia tài của bọn hắn. - Ta mua! Một giọng nói vang lên, từ trong đám đông lúc này xuất hiện ra một thanh niên khôi ngô, đặc biệt vừa nhìn qua là đã biết tên này là một kẻ phú hào. Trên thân hắn mặc bộ cẩm y nhạt màu, sau lưng khoác tấm áo choàng sặc sỡ, trên lưng một đeo một thanh kiếm vỏ đen bóng loáng, đầu đội ngọc mão. Tên nam tử nói xong thì giao ra nhẫn trữ vật rồi nhận lấy viên ngọc bội từ tay nam tử bán hàng. - Đa tạ, đa tạ đại hiệp - Nam tử bán hàng vội cảm ơn ríu rít, trên miệng nở ra nụ cười toe toét.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]