Hồng Quan và Lam Linh vừa thành công diệt sát một côn sói trắng khổng lồ, Hồng Quan thu lấy yêu đan rồi tiếp tục đi sâu vào rừng.
- Sao sắc mặt ngươi trông khó chịu thế, vì ta sao?
Lam Linh nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn cảm thấy hơi khó chịu nên lên tiếng hỏi.
- Không.
Hồng Quan chỉ nhàn nhạt đáp, vẫn không nhìn lấy mặt nàng một cái.
- Vậy ngươi cười lên xem nào, sao sắc mặt cứ bí xị thế kia.
Sắc mặt Hồng Quan không phải lạnh băng, khô khốc như của Cao Tiến mà là lạnh lùng theo kiểu khó tính như ông già lớn tuổi.
Hắn vẫn không để ý tới nàng mà tiếp tục bước đi.
- Đợi ta!
Lam Linh vội đuổi theo như thể sợ hắn đi mất, cả hai lại tiếp tục lên đường.
Nhưng đúng lúc này một âm thanh lại vang lên khiến cả hai giật mình, ánh mắt lập tức nhìn lui sau.
Từ bên trong cánh rừng, một đàn sói hơn mười con, tất cả đều đạt tới ngũ giai sơ kì, riêng còn đầu đàn đã là ngũ giai trung kì.
Mắt những con sói nhìn vào xác đồng loại rồi nhìn vào hai người như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Hú...
Con đầu đàn bất giác hú lên, những con còn lại cũng hú lên rồi nhanh chóng lao tới chỗ hai người.
- Chạy!
Hồng Quan thấy Lam Linh còn đang ngờ ngàng hô to khiến nàng bừng tỉnh rồi cũng chạy theo.
Với số lượng hùng hậu như vậy, Vũ Vương tứ trọng và tam trọng như Hồng Quan và Lam Linh chắc chắn không phải là đối thủ, ở lại cũng chỉ làm mồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-chau/1669718/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.