Bình minh lên, ánh sáng đã phủ đầy lên khắp dương gian, xuyên qua khe cửa mà chiếu sáng căn phòng mà hai người đã ân ái đêm qua. 
Ánh Dương lúc này vẫn còn loã thể cuộn mình bên trong chăn, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nét tươi tắn, dư âm của cuộc xuân sắc đêm qua khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. 
Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình rung động trước một nam nhân như vậy, từng ánh mắt, lời nói, kể cả cái tên của hắn đến bây giờ vẫn còn lưu lại trong nàng chứ không bị lãng quên như những lần trước. 
Ánh Dương dần mở mắt ra, điều đầu tiên nàng muốn bây giờ đó là quay sang ôm lấy thân thể của nam nhân kia mà thủ thỉ những lời yêu thương hắn, giống như một cặp phu thê vừa trải qua một đêm động phòng hoa chúc. 
Nhưng khi nàng quay lại thì trống không, chỉ có mình nàng nằm trơ trọi trên chiếc giường không biết từ khi nào. 
Ánh Dương bước xuống giường, khoác vội y phục lên người toan đi tìm hắn, chợt nàng đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn ở giữa phòng, bên trên có đặt một mảnh giấy. 
Nàng cầm tờ giấy lên, đây là vài dòng do Hắc Vũ để lại. 
"Ánh Dương, là lỗi của ta, ta đã không kiểm soát được mình nên phạm đến nàng. Ta không thể yêu nàng được, nhưng ta chắc chắn sẽ không để nàng thiệt thòi, ta sẽ chịu trách nhiệm. Một ngày không xa, khi đã có thành tựu ta sẽ đến Đoàn gia hỏi cưới nàng danh chính ngôn thuận. Hắc Vũ..." 
Sắc mặt của Ánh Dương bây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-chau/1669691/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.