Ánh trăng lặng lẽ gọi xuống những chiếc mộ xa xưa. Ở bên trong nhà gỗ chiếu xuống một ánh sáng mong lung, một nơi lạnh và lạnh.đôi tay như tình nhân, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt non nớt của thiếu niên này.
Tôn Ngôn rên rỉ một tiếng. Dần dần tỉnh dậy, ngồi dậy, xoa đầu một cái, cảm giác như hắn uống loại rượu nặng 100CC , nó trong dạ dày cồn cào, quả thực muốn đem tâm can tỳ phổi thận đều phun ra cho nó khỏe.
"Mới uống chỉ có một bình mà thôi à, không nên a! Lẽ nào là luyện công quá mệt mỏi." Tôn Ngôn tự lẩm bẩm, "Nằm mộng cũng không phải mộng xuân ah, ta thấy uống hơi ít."
Nhìn chai rượu trống trơn ở đất, Tôn Ngôn nhớ mang máng trước khi ngủ, hình như nhặt một cái phương ấn rồng kì quái, sau đó đồ án hình rồng bỗng nhiên sống lại, trực tiếp chui vào trong cơ thể mình.
"móa, một giấc mơ quái đản."
Tôn Ngôn mạnh một cái vào đầu, thần trí dần dần tỉnh lại, nhìn lên thời gian, "Con bà nó là con gấu, trễ rồi, mau trở về!"
Tôn Ngôn thu thập đồ đạc phế trong tổ ốc xong nhanh chóng co chân chạy một mạch về thành.
Chạy về phố Lạc sơn, đã 9h khuya. Trong thành phố phồn hoa náo nhiệt, người đi xe chạy một mảnh tấp nập, cùng vùng ngoại ô hoang dã yên tĩnh chênh lệch rõ ràng.
Người ở, người đi nối liền không dứt trên đường phố, Tôn Ngôn bất tri bất giác đi tới một tòa lầu cao đèn đuốc sang chói, âm nhạc sống động từ trong truyền ra,trước cửa lầu 5 chữ lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-an-chien-than/3754/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.