00:00
Đồng hồ đã điểm đúng giờ linh, chuẩn bị qua một ngày mới, cô lướt quanh nhà, uống ly nước lấy lại tinh thần. Nhìn sang điện thoại có tin nhắn, cô bật tin.
"Em ngủ ngon, Tiểu Khê ! Gặp lại em sau "
(Thầy Dương) "
Tin đã được gửi lúc 21:00 mà cô không để ý, cô khẽ cười rồi tắt máy... Chắc chắn là thầy đã hỏi Huyên số điện thoại của cô rồi...
"Xoạt"
Có tiếng động, cô bật đèn lên.Bóng dáng của người phụ nữ trung niên đang đứng đấy, khẽ cười nhìn cô. Bà đang mặc chiếc áo ngủ...Hình như mẹ đã về khá lâu rồi...Mà cô không để ý.
"Mẹ, mẹ về rồi à ?"
"Ừ, mẹ về cũng lâu rồi. Hôm nay con cô Giang và cô Giang đi hát nhìn xinh lắm. Tiếng hát vẫn trong trẻo như ngày xưa, nghe cứ động lòng người. Mẹ ở lại chơi với cô ấy nói chuyện xưa vui lắm, lâu rồi chưa có dịp nói chuyện."
"Mẹ... con nói chuyện với mẹ chút được không ?"
"Ừ. Con nói đi. Mẹ hơi khó ngủ, chắc lúc đi ăn cùng cô Giang có nhiều món hơi nhiều dầu mỡ khiến dạ dày không tiêu hóa rồi."
"Mẹ... Nam Phong là ai ? Mẹ có biết không ?"
"Khê, Tại sao con lại nói về chuyện đó ? Có chuyện gì sao ? Tự nhiên con lại hỏi thế ? Thôi khuya rồi con lên phòng ngủ đi, mai đến trường !"
Bà lãng tránh, ánh mắt không nhìn đối diện cô. Bà uống nước rồi bước lên phòng, cô cương quyết muốn tìm hiểu để giải tỏa cho giấc mơ của mình, cô nắm tay bà lại, ngăn không cho bà đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/55411/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.