" Khê, Tiểu Khê ..."
Mẫn Huyên chạy theo gọi to, không quên gật đầu chào thầy, hối hả đi theo cô. Cô không nghe những tiếng Huyên gọi, cứ tiếp tục đâm thẳng về phía trước.
"Khoan đã !"
"Sao thế thầy ?"
"Em có thể giúp thầy không ?"
"Thầy thích Khê cơ à ?"
"Ừ !"
"Lúc nào cơ ? "
"Từ rất lâu, khi cô ấy lên năm "
"Hả...?"
Miệng của Huyên lúc này không thể khép nhỏ được nữa, mà há hốc mồm, trợn tròn mắt... Huyên nghĩ, cố gắng nghĩ tại sao lại có chuyện này ? Làm bạn lâu như thế lại không được Khê kể hay nhắc đến sao ?
"Em không nên biết đâu. Đến cô ấy còn không biết."
"A ..."
"Suỵt, nhỏ thôi. Giữ bí mật và giúp thầy nhé ? "
"Vâng."
Huyên gật đầu cái rộp, mỉm cười. Thì ra là thế, coi như cô được biết một tin tức quan trọng vậy. Cơ mà, Huyên sướng thật, lại có một người thầy chững chạc để mắt đến. Thích thế ?
"Yên tâm, rồi em sẽ tìm được người em thích !"
"Vâng, em đi đây "
Cất đôi chân nhỏ nhắn cùng đôi giày búp bê đáng yêu. Mẫn Huyên đi theo gót chân của cô, khẽ kêu hô, phi nhanh về phía trước.
Thầy khẽ cười, nhìn theo ánh nắng đang ngã xế tà kìa, nơi mà đôi nữ sinh ấy đang chạy đuổi theo nhau.
"A ! "
"Có sao không ?"
"Hừ, cuối cùng cậu cũng dừng . Mệt chết."
Hưyên thông minh giả vấp ngã, nghe tiếng động cô hốt hoảng quay lại .Mẫn Huyên thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới đuổi theo kịp. Cô dòm Huyên, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/55407/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.