Sáu năm trước,
Cô - mười một tuổi, với vẻ đẹp thơ ngây cùng làn da trắng hồng đáng yêu của mình, khiến ai nhìn ngay chỉ muốn ôm một cái, ngoài cái làn da cùng đôi mắt màu nâu sẫm kia làm tôn lên vẻ đẹp của cô thì cái ngoại hình là đáng lo ngại nhất, cô rất bé, bé đến nổi mười một tuổi chỉ có hai mươi mốt cân. Mẹ cô đã cho cô ăn rất nhiều đồ ăn tẩm bổ, thậm chí còn nhờ bác sĩ dinh dưỡng đến khám và cho thực đơn dành cho cô phải ăn, mà cô vẫn không lớn nổi. Trong khi, cô bạn Mẫn Huyên của cô lại tròn trịa đáng cưng chết đi được !
" Tiểu Khê, cậu ăn khoai tây không ? Ngon lắm đấy. "
"Không, tớ không ăn "
Cô nhìn thức ăn, lắc đầu liên tục rồi uống ly nước cam bên cạnh. Mẫn Huyên liếc nhìn cô, khẽ nhăn mặt.
"Hừ, ốm như ma !"
Mặc cho bạn thân nói thế nào, cô vẫn không ăn. Nhìn thấy đồ ăn thì cô lại ngán tận cổ. Ngoài ăn cơm thì cô lại chả hề ăn vặt như bao cô bé, cậu bé khác.
"Thầy Dương đến kìa Khê"
Tiếng nói trong trẻo của Huyên vang lên, Huyên vỗ tay vào đùi cô. Cô nhăn mặt, ngước sang phía người thầy đang bước đến phía ghế đá của cô và Huyên. Cô không quan tâm, và thậm chí không thích thầy ấy. Tuy thầy là một người rất yêu trẻ con, lại là chủ nhiệm lớp kế bên. Nhưng mỗi lần lớp ồn khi trống tiếc, thầy lại chạy qya bắt cô canh lớp vì sợ ảnh hưởng đến tiếc học của lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/55405/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.