Bà Lục nhìn thấy khuôn mặt đó thì giật thót mình, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị ấy khiến đầu óc bà quay cuồng, cơ thể bà run rẩy từng cơn, miệng bà mấp máy.
"Cậu...chồng tôi đâu?"
Hắn ta không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười nhìn bà, tay cầm lấy tách trà bước lại gần đưa bà.
"Bà ngồi uống tách trà đã chúng ta từ từ nói chuyện"
Hắn nhấn mạnh hai chữ " từ từ" giọng nói lạnh thấu xương sống, bà cố gắng điềm tĩnh, tay cầm lấy tách trà nóng sưởi ấm, uống một ngụm.
"Nếu tôi nói tách trà đó có độc thì sao?"
"Cậu... Văn Khước đâu?"
Bà đặt tách trà xuống bàn một cái mạnh. Khuôn mặt giận dữ, ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn, hắn chăm chú nhìn bà, khuôn mặt không chút gì thay đổi. Khuôn mặt ấy rất giống...
"Cậu rốt cuộc là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là mạng sống của chồng bà đang trong tay tôi"
Từng chữ một vang lên xoáy sâu vào tâm trí bà, mạng sống của chồng bà? Tại sao tên này lại nắm giữ... Bà đang lo lắng chuyện gì đó, những ngón tay đan vào nhau, không dám đối mặt với đôi mắt lạnh lùng khiếp sợ đó... Bà quỳ xuống đất, cầu xin hắn ta.
"Tôi cầu xin cậu, thả ông ấy ra... Ông ấy không làm gì nên tội"
"Không làm gì?"
Hắn hơi nhíu mày, nhếch môi, quăng sấp tài liệu xuống trước mặt bà, bà tự hiểu ý, lật đật, cuống cuồng lấy ra xem. Hình ảnh máu me đó khiến bà nhớ mãi không quên khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/3148550/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.