Cô vội vàng chạy về nhà, đôi tay vẫn ôm khư khư chiếc váy đã bị rách phần đuôi váy một đường, cũng may vẫn còn có áo để về nếu không cô có chạy cũng không thể nào chạy về nổi nữa. Đôi chân bé nhỏ đã đặt chân tại nhà, hôm nay cũng rất may mắn mẹ cô đã đi xa, nếu không nhìn thấy bộ dạng của mình mà khiếp sợ mất...
"Mẫn...Mẫn Huyên..."
Giọng nói trong trẻo như suối của cô trong màn đêm vang lên, cô gái ngồi co ro dựa đầu vào hàng rào nhà cô là Mẫn Huyên sao? Khuôn mặt hốc hác, lại mặt một chiếc áo mỏng manh, không biết Mẫn Huyên đã ngồi ở đây từ khi nào... Cũng rất may mắn khu nhà của cô là nơi an ninh, nếu không Mẫn Huyên chẳng phải bị như cô rồi...
Hít thở một hơi thật sâu, cô mở cửa, vội vàng đợi Mẫn Huyên vào bên trong nhà, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.
" ưm "
Mẫn Huyên kêu nhẹ một tiếng, toàn thân mềm nhũn, thật sự hôm nay Mẫn Huyên đã quá mệt mỏi, cô sờ vào khuôn mặt gầy gò kia... Mẫn Huyên đã ốm đi nhiều, có chuyện gì đã khiến Huyên phải như thế. Nghĩ đến đây lòng cô lại dâng lên cảm giác khó thở, nhớ lại cảnh ghê tởm hồi nãy, cô vẫn còn khá sợ hãi... Không biết Mẫn Huyên có bị vậy không? Quan sát quần áo, dường như Mẫn Huyên chưa có dấu hiệu bị xâm hại... Cô bước vào phòng nhìn bộ dạng ghê tởm lúc này của mình, khẽ thở dài, nếu không có anh ta chắc giờ này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/3148536/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.