Chiếc xe taxi đưa cô về nhà an toàn, cô vừa về đến nhà đã nghe mùi rượu thoang thoảng, từ nhỏ mũi của cô rất nhạy, nên chỉ cần mùi hương nhẹ cũng có thể khiến cô cảm nhận được. Trong nhà ngoài ba thì đâu còn người đàn ông nào? Huống chi, ba của cô hiện tại...
Dòng suy nghĩ dập tắt, cởi bỏ đôi giày búp bê để lên kệ, cô vội vả chạy vào, người phụ nữ quen thuộc kia đang cầm chai rượu, cơ thể hiện rõ sự mệt mỏi, trên sàn nhà tràn ngập chai rượu đang rãi rác. Kế bên người phụ nữ ấy là một người phụ nữ trung niên đang ngồi kế bên, khá quen thuộc, cô nhíu mày suy nghĩ.
"Mẹ!!!"
Cô sửng sốt một lần nữa, mẹ...mẹ của cô uống rượu sao?
"Dì...dì..."
Nghi Hạ không nói gì, chỉ đứng dậy lặng lẽ nhặt những chai lọ dưới sàn, cô chạy đến ôm mẹ. Bà Lục không ngừng kêu hai từ "ông xã" trong đôi mắt ướt nhòe, mắt nhắm lại dường như đã say khướt. Trong cơn mê sảng, bà Lục không ngừng gọi tên chông của mình. Liếc nhìn trên bàn cô nhận ra một món quen thuộc, những viên socola lăn trên bàn, một món quà tinh thần hằng năm mẹ cô vẫn hay làm để tặng ba vào valentine. Nhắc đến đây, nước mắt của cô lăn dài, là cô không tốt.
Kí ức chợt ùa về, cô nhớ rất rõ mùa valentine năm trước, ba mẹ, cô và ngay cả Mẫn Huyên đều có mặt tại ngôi nhà nhỏ này. Bà Lục tự tay làm socola nóng hổi mới ra lò để tặng cho ông Văn, trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/3148529/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.