Màn đêm phủ xuống, người đàn ông trung niên kia đang dần dần thiếp đi chìm vào giấc ngủ sau bao ngày mệt mỏi, hắn bước lại gần ông hơn khẽ chạm vào người của ông, hừ một tiếng rồi lạnh lùng kéo ghế lại ngồi, đôi bàn tay thon dài khẽ nhịp nhịp lên bàn. Vốn tính nhạy cảm, ông Văn mở mắt, trong màn đêm tĩnh lặng ông phát hiện bóng dáng đó đã an tọa từ lâu, khẽ thở dài rồi ngồi dậy, tựa vào thành giường.
" Ông thật giỏi. "
"Quá khen "
Đáp lại một câu nhạt nhẽo, ông Văn khẽ nhướng mày nhìn bóng dáng ấy, nó rất giống một người, một người mà đã khiến ông ghi nhớ từ rất lâu...
"Ông có hứng thú với trò chơi không?"
"Không."
" Không cũng phải chơi, vì tôi muốn vậy. Mỗi ngày sẽ có một câu hỏi cho ông, chỉ cần trả lời thành thật là đủ. "
"Đơn giản?"
Hắn không trả lời, đứng thẳng dậy bước ra khỏi cửa, đóng "sầm" lại, hắn là ai, tại sao lại đến đây tựa như cơn gió, lần nào cũng vậy...
...
Ngày 14/2,
Lại một mùa valentine đến, cô hiện tại vừa háo hức vừa hơi buồn vì cô sợ anh có nhiều công việc như vậy sẽ quên mất, dù yêu nhau không lâu nhưng cô luôn có cảm giác an toàn, ấm áp, cô luôn muốn giữ mãi cảm giác này bên người yêu của mình. Người đàn ông này sẽ là chỗ cô nương tựa sẽ là bờ vai vững chắc cho cô. Đang trong dòng suy nghĩ mênh man, cô đang chống cằm suy nghĩ, tiếng chuông mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/3148524/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.