"Mẫn Huyên ơi, tớ chán chết đi được. "
"Sao lại chán?"
"Sắp tớ valentine rồi đấy, thật chán chết mà."
Đôi môi nhỏ vừa nói, ánh mắt sắc bén lại liếc sang chiếc điện thoại nằm trên bàn. Tâm trạng không thể nào tốt hơn, lúc nãy gọi thì cũng không nghe được, chắc anh bận về giáo án rồi, nhưng cô mới tỉnh dậy sau bao ngày hôn mê cơ mà...
"Cậu thì buồn cái gì chứ? Hừ, tớ không người yêu, bây giờ cũng chả còn bạn thân nữa thì valentine này tớ sẽ sống thế nào đây? Cậu nói xem rốt cuộc ai sẽ là người buồn nhất vào mùa valentine đây!"
Mẫn Huyên chu môi, đôi môi đỏ mọng thật đáng cưng với đôi má mũm mỉm, cô bức xúc khi mùa valentine năm nay cô lại cô đơn khi không có ai bên cạnh.
"Huh? Cậu không có bạn thân? Vậy tớ là gì chứ?"
Lục Khê trợn mắt nhìn cô bạn thân trước mặt, gì chứ? Không lẽ trước đây mình là bình phong sao, chết thật mà...
"Cậu có thầy rồi kia kìa, còn tớ có ai đâu. Những năm trước có hai ta cùng nhau đi dạo quanh phố phường, cùng thưởng thức món socola ngon nhất do tay cô Lục làm "
"Ừ, thế thì năm nay cho cậu cô đơn một lần để tìm tình yêu cho đời mình"
Lục Khê nháy mắt lém lỉnh, đá xoáy Mẫn Huyên, nhưng đổi lại Mẫn Huyên trầm ngâm nhìn về phương xa, khẽ gật gù nghĩ về một điều gì đó.
"Tớ có thích nhưng anh ấy thì không "
Mái tóc hơi xoăn nhẹ của Mẫn Huyên khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/3148519/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.