Đôi mắt tròn xoe của cô đối diện với bà Văn, nước mắt bà đẫm đìa, chảy xuống hết đôi gò má. Cô hơi bất ngờ, chẳng phải mọi chuyện đã không có gì rồi sao? Cô như bị một cơn ác mộng ập đến khiến cho cô không nhớ gì cả. Mẫn Huyên bên cạnh cô bây giờ đang ở đâu? Cả thầy nữa...thầy đâu rồi?
“Khê nhi, con nghỉ ngơi đi. Mọi người đều không sao rồi. Họ đã thấm nhuần mệt mỏi nên nằm nghỉ tí thôi. Lát lại sang gặp con nhé? “
“Dì Nghi Hạ...?”
“Ừ, ta đây. Ta rất mừng khi con gái đã tỉnh dậy.”
Nghi Hạ luôn là người đềm tĩnh nhất, bà luôn giải quyết mọi chuyện một cách êm ái.
“Mời gia đình của bệnh nhân Văn Lục Khê đến gặp bác sĩ. Tiền viện phí đã được thanh toán. “
“Đã thanh toán?”
Mọi người nhíu mày, là ai đã thanh toán một cách nhanh chóng như thế? Mẫn Huyên làm sao có số tiền lớn để đóng... chuyện này thật...
Nghi Hạ khá nghi ngờ về chuyện này, chuyện này rốt cuộc đã có người đứng sao. Thơ thẩn vài giây, bà Văn kéo tay Nghi Hạ đến gặp bác sĩ.
“Để Khê nhi nghỉ ngơi đi. Em đi theo chị “
“Ừ...”
Tiếng giày cao gót của Nghi Hạ cất bước. Căn phòng lớn rộng rãi hiện giờ chỉ còn lại mình cô mà thôi, cô khẽ đưa tay lên đầu. Thật sự cô rất nhức đầu và không nhớ được gì đã xảy ra. Tại sao cô lại vào viện...
Dưới cổ tay cô có gì cứng cứng. Cô nhíu mày, cầm thứ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-nhanh-nhe-toi-cho-em-ba-nam/3148513/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.