Đầu óc Hi Hoài trống rỗng, nhất thời hoảng loạn.
Hắn nhớ rõ trước khi mình ra khỏi cửa vẫn còn tốt mà, tối hôm qua Tuyết Dĩ đi ngủ đúng giờ, buổi sáng còn ngoan ngoãn rời giường ăn sáng, trước khi hắn đi còn lắc lắc cái đuôi.
Tại sao mới chỉ một buổi sáng đã bị bệnh rồi?
Hi Hoài nhanh chóng bình tĩnh lại, bước nhanh vào phòng ngủ.
Hắn lấy trong tủ ra một chiếc khăn lông mềm, quấn quanh Tuyết Dĩ.
Tuyết Dĩ cảm thấy choáng váng, hô hấp có chút nặng nề, nhưng nhìn thấy Hi Hoài trở về bé vẫn như cũ vui vẻ, nghiêng đầu cọ cọ tay hắn.
Hi Hoài nhẹ giọng trấn an: "Không thoải mái sao? Ta mang ngươi đi tìm bác sĩ."
Hắn không am hiểu ma pháp chữa bệnh, để đảm bảo an toàn, hắn phải đưa Tuyết Dĩ đi khám.
Cứ như vậy, Tuyết Dĩ sẽ có nguy cơ bị phát hiện, nhưng Hi Hoài không rảnh lo nhiều như vậy.
Hắn không hề do dự, ôm bé rồng con ra cửa.
Tuyết Dĩ bị bọc trong khăn lông kín mít, chỉ để lại một khe hở để thở, từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì.
" Ô..." Xuyên qua khe hở, có thể thoáng thấy một mảnh cổ áo nhỏ của Hi Hoài, Tuyết Dĩ nhìn một lúc rồi an tĩnh nhắm mắt lại.
Y quán cách tẩm điện không xa, luôn có người ở đó, bọn họ là những y sư mộc tinh linh có trình độ cao nhất toàn bộ thành đô.
Trên đường đến y quán, không ít người hầu gặp được Hi Hoài, sôi nổi nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-len-ben-canh-ma-vuong-bao-quan/3509967/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.