Editor: Cáo Tuyết
Khoảng cách từ U Minh Cốc đến cung điện Thành Đô cũng không xa, sử dụng Truyền Tống Trận là có thể tới.
Trên đường đến Truyền Tống trận, phó quan đem nhẫn trữ vật của Hi Hoài và đoản đao trả lại cho hắn.
"Vết thương của Nhị điện hạ mấy ngày trước đã hoàn toàn lành hẳn."
Phó quan chủ động nhắc tới việc này, muốn dò xét thử thái độ của Hi Hoài.
Hi Hoài cúi đầu nhìn đường, qua sau một lúc lâu mới lãnh đạm lên tiếng: " Ừ."
Hắn đang thất thần, nghĩ đến việc tí nữa phải vào Truyền Tống Trận, rồng con trong lòng ngực có thể chịu nổi hay không.
Nơi này có hơi xa, phụ cận tìm được xe thú cũng không tìm được, yêu cầu đi bộ trở về sẽ rất kỳ quái.
Hi Hoài lặng lẽ kéo ra cổ áo, bé rồng con trong túi ngửa đầu lên, đối diện với ánh mắt hắn là một đôi mắt kim đồng sáng lấp lánh.
Có lẽ bé rồng con tưởng hắn đang chơi, trong mắt loé lên tò mò cùng hưng phấn, tinh thần cũng rất vui vẻ.
Hi Hoài cong khóe môi, duỗi tay sờ soạng móng vuốt bé rồng con, lại nhanh chóng thu hồi tay.
Phó quan ở phía trước dẫn đường, hai tướng sĩ bên sườn mắt nhìn thẳng, không ai thấy nhìn động tác của hắn.
Sau khi Truyền Tống Trận mở ra, Hi Hoài là người thứ nhất đi vào.
Hắn kéo chặt áo khoác rộng, đứng ở phía sau.
Tuyết Dĩ trốn ở bên trong nghe động inch bên ngoài, đột nhiên cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-len-ben-canh-ma-vuong-bao-quan/3498746/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.