Tôi ra khỏi xe và đóng sập cửa. Tiếng sập cửa ấy vang lên mới lạnh nhạt làm sao, mới dứt khoát làm sao, trong trống vắng của ngày không nắng! Gâu, chó bình luận cho có. Tôi bấm nút chuông, nó rung suốt toản bộ cơ thể tôi. Personne. Je resonne. Repersonne[1]. Từ đáy sâu nào vọng lại tiếng lặp vô nghĩa này? Gâu, chó lại lên tiếng. Bước chân ai vội vã lê đến, và tiếng cửa mở rít lên gâu gâu.
Cao hơn khoảng hai inch. Kính gọng hồng. Kiểu tóc mới, vun cao, đôi tai mới. Mộc mạc làm sao! Khoảnh khắc và cái chết mà tôi vẫn không ngừng hình dung trong vòng ba năm qua lại mộc mạc như một mẩu gỗ khô. Nàng chửa chềnh ềnh, chửa kềnh càng. Đầu nàng nhìn nhỏ hơn (mới chỉ có hai giây thật sự trôi qua, nhưng hãy để tôi dành cho chúng quãng thời gian gượng gạo nhiều đến mức mà cuộc đời có thể chịu đựng),và đôi má nhợt nhạt lấm chấm tàn nhang của nàng hóp vào, hai cánh tay và hai cẳng chân để trần của nàng đã phai hết màu nắng, đến nỗi những sợi lông nhỏ hiện rõ ra. Nàng mặc bộ đầm cộc tay bằng vải bông màu nâu và đi đôi dép nỉ lôi thôi lếch thếch.
"Ô-ô-ôi!" nàng thốt lên sau một chút ngập ngừng với tất cả sự long trọng đầy ngạc nhiên và ân cần chào đón.
"Chồng có nhà không?" Tôi càm ràm, nắm tay thủ trong túi.
Tất nhiên tôi không thể giết nàng như vài người đang nghĩ. Quý vị thấy đấy, tôi yêu nàng. Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, đến cái nhìn cuối cùng, và tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lolita/729184/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.