Thưa quý bà trong bồi thẩm đoàn! Hãy kiên nhẫn với tôi! Cho phép tôi xin chỉ một chút xíu thời gian quý báu của quý vị. Vậy là lúc này đã đến le grand moment. Tôi đã để Lolita của tôi lại, nàng vẫn ngồi trên cạnh chiếc giường không đáy ấy, uể oải nhấc chân, lóng ngóng với dây giày và phô ra, vào lúc nàng làm thế, phần dưới đùi lên đến tận đũng quần lót — nàng luôn luôn lơ đãng khác thường, hoặc trơ trẽn, hoặc cả hai, trong việc khoe chân. Chính cái này, lúc đó, là hình bóng được bịt kín mít của nàng mà tôi đã khóa lại — sau khi tự xác thực rằng cửa không lắp chốt trong. Chiếc chìa khóa, với móc gỗ khắc số phòng, ngay lập tức trở thành câu thần chú uy lực "vừng ơi mở cửa" dẫn tới tương lai mê ly và khủng khiếp. Nó là của tôi, nó là một phần nắm tay lông lá nóng hổi của tôi. Sau ít phút nữa — cho là, hai mươi, hay nửa tiếng, sicher ist sicher như ông chú Gustave của tôi vẫn thường nói — tôi sẽ cho phép mình vào căn phòng "342" ấy và tìm nymphet của tôi, người đẹp của tôi, cô dâu của tôi, đã bị cầm tù trong giấc ngủ pha lê. Thưa bồi thẩm đoàn! Nếu niềm hạnh phúc của tôi có thể cất lời, nó hẳn sẽ lấp đầy cái khách sạn lịch sự ấy bằng tiếng gào thét điếc tai. Và hối tiếc duy nhất của tôi hôm nay là tôi đã không thầm lặng gửi lại chiếc chìa khóa "342" tại bàn tiếp tân, và rời khỏi thị trấn ấy, đất nước ấy, châu lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lolita/729151/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.