Bà Lâm Thanh Liên vốn đã tỏ ra vô cùng không vui khi nghe câu nói nhát gừng của Thái Cẩn Ngôn. Nhưng khi nhìn thấy chậu cây trong tay của con rể, bà lại càng thêm khó chịu. Bà kinh ngạc đưa mắt nhìn Thái Cẩn Ngôn đầy sửng sốt.
Sau khi thấy Triệu Uyển Tâm hướng về phía mình gật đầu mỉm cười xác nhận, bà Lâm Thanh Liên mới nhìn Thái Cẩn Ngôn, cất giọng lãnh đạm:
- Cảm ơn!
Thái Cẩn Ngôn len lén thở phào, cứng nhắc đi vào trong phòng. Nhìn quanh một vòng, hắn liền hiểu vì sao Triệu Uyển Tâm lại đưa chậu cây này cho hắn làm quà tặng cho mẹ vợ. Trong phòng có rất nhiều chậu trồng rất nhiều cây cỏ hoa lá, đặt ở xung quanh giường của bà Lâm Thanh Liên và trên bệ cửa sổ.
Thái Cẩn Ngôn đảo mắt, ngắm “tọa độ” rồi mở miệng xin phép:
- Vậy... chậu này... để ở cửa sổ... được không? - Ừm.
Bà Lâm Thanh Liên khẽ gật đầu. Thái Cẩn Ngôn có chút không được tự nhiên đi về phía bệ cửa sổ. Hắn không phải chỉ là ngượng ngùng vì không quen giao tiếp với trưởng bối, mà còn vì trong lòng hắn biết rõ, ở trong phòng này, hắn thật ra chỉ là… người ngoài.
Triệu Uyển Tâm nhìn bóng lưng cứng ngắc của Thái Cẩn Ngôn, lại quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ mình, cô muốn dựa vào một chậu cây có thể thay đổi thiện cảm của mẹ hiền lành nhà mình đối với Thái Cẩn Ngôn, nhưng hình như cũng hơi khó thật. Cô cầm lấy giỏ hoa quả không biết của ai tặng đang đặt trên bàn, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-yeu-tu-sau-trong-trai-tim/4801373/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.