Khi tới trước cửa phòng bệnh của Lâm Thanh Liên, bàn tay mềm mại của Triệu Uyển Tâm mới chịu buông ra khỏi bàn tay thô ráp, sần sùi của Thái Cẩn Ngôn. Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng cứng ngắc của Thái Cẩn Ngôn vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng Triệu Uyển Tâm không hiểu sao đã có thể hiểu được rằng Thái Cẩn Ngôn lại sắp suy nghĩ linh tinh và mặc cảm về chính bản thân hắn. Thế nên, Triệu Uyển Tâm vội vàng dừng lại, nhỏ giọng nhắc nhở Thái Cẩn Ngôn:
- Đến rồi. Anh cố gắng tươi cười một chút, đừng dọa đến bố và mẹ.
Thái Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng nỗ lực kéo hai bên khóe miệng lên, nhưng chính hắn cũng cảm thấy cả gương mặt cứng đờ. Tình hình không ổn rồi. Thái Cẩn Ngôn hồi hộp quá, lại căng thẳng quá. Tiếng lòng hỗn loạn của hắn lại náo loạn hẳn lên:
[Tiêu rồi, phải làm sao đây? Mình không quen tươi cười trước mặt người khác một chút nào cả. Bình tĩnh nào, Thái Cẩn Ngôn, đây là bố và mẹ của Uyển Tâm, không phải là “người khác”. Họ cũng là bố và mẹ của mày mà. Cứ xem họ như người nhà mà cư xử là được. Nhưng mà… mình có người nhà sao? Nếu mà mình cư xử với bố và mẹ giống như với đám “người nhà” kia thì chắc là Uyển Tâm sẽ căm ghét mình đến suốt đời mất. Phải làm sao bây giờ.]
[Hay là… mình xem họ như đối tác làm việc mà trao đổi nhỉ? Cũng không được. Thái Cẩn Ngôn, mày đâu phải là không biết bản mặt của mày lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-yeu-tu-sau-trong-trai-tim/4801369/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.