Đã nghĩ đến kiếp trước thì ký ức lại lũ lượt kéo về, Triệu Uyển Tâm nhớ rằng, trong suốt ba năm hững hờ ấy, nếu Thái Cẩn Ngôn không đi công tác xa thì đều cố gắng ở nhà để ăn sáng cùng cô. Thậm chí, có lần Triệu Uyển Tâm đêm trước lên mạng thức đọc tiểu thuyết đến khuya nên sáng hôm sau dậy trễ, bước xuống lầu đã là hơn tám giờ, nhưng vị Tổng giám đốc cuồng công việc kia vẫn luôn nán lại nhà để chờ cô cùng ăn sáng rồi mới vội vã đi làm.
Thậm chí, Triệu Uyển Tâm còn nhớ, có lần cô đang ăn sáng cùng Thái Cẩn Ngôn thì Phương Hiệp Hòa đã phi thẳng vào nhà. Bị ánh mắt của Thái Cẩn Ngôn lia tới khiến anh ta khựng lại và lúng túng lùi ra phòng khách, nhưng Triệu Uyển Tâm vẫn không quên được dáng vẻ như kiến bò trên chảo nóng của Phương Hiệp Hòa khi ấy. Còn Thái Cẩn Ngôn thì vẫn nhàn nhã ngồi ăn sáng cùng cô. Cho đến khi Triệu Uyển Tâm ăn xong thì Thái Cẩn Ngôn mới đứng dậy, hối hả cùng Phương Hiệp Hòa ra ngoài. Triệu Uyển Tâm còn nhớ, khi ấy cô có nghe Phương Hiệp Hòa cuống quýt gọi điện thoại:
- Sếp đang trên đường tới, tôi sẽ lái xe với tốc độ tên lửa. Các anh cố gắng cầm cự, không được để đối tác bỏ đi đâu đấy. Mất hợp đồng này là tôi với các anh không có cám để mà ăn luôn đấy.
Khi ấy, Triệu Uyển Tâm có thể nhớ rõ được như thế, vì cô đã từng rất thắc mắc. Nếu việc đã gấp như thế, sao Thái Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-yeu-tu-sau-trong-trai-tim/4801359/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.