Ai kêu cô nhất thời tâm huyết dâng trào, kêu cô gan to bằng trời, miệng mọc râu hùm cơ chứ, kêu cô liều chết gọi anh trở về hôn. Lần này thật sự gọi người ta tới, làm sao có thể kết thúc đây?
Quả nhiên trêu chọc chỉ là thoải mái nhất thời…
Miểu Miểu dựa trán vào cánh cửa, nội tâm cô đang kêu gào, bất kể xoắn xuýt ra sao, thì cô vẫn phải mở cửa. Quan trọng là, sau khi mở cửa, cô làm thế nào để đối mặt với anh?
Dường như cảm giác được cô ở phía sau cửa, tiếng gõ cửa dừng lại, thay vào đó là tiếng cười khẽ của người đàn ông: “Miểu Miểu.”
Ngay cả việc giả vờ lên giường đi, ngủ cái gì cũng không biết, nhưng đường lui duy nhất ấy cũng bị lấp kín.
Miểu Miểu lấy tư thế thấy chết không sờn mở cửa ra, giành mở miệng trước: “Không phải anh nói, còn đang ở trên đường sao?”
Ánh đèn màu quýt chiếu lên người Hoắc Tư Diễn, tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt đen như mực, sóng mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ nhếch lên, toàn thân nhuộm một tầng ánh sáng nhu hòa. Cho người khác một loại cảm giác hư ảo như ngắm trăng trên mặt nước, nhưng giọng nói của anh là thật, nghe đặc biệt ôn hòa: “Mới vừa rồi ở trong thang máy.”
Miểu Miểu cảm thấy bản thân cần hết sức tỉnh táo, mới có thể chống lại sắc đẹp quyến rũ trước mắt có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng mà, có thể sao?
Anh tiến lên một bước, bức tường lửa mỏng manh mà cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-yeu-thuong-ngot-ngao/2768702/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.