“Tần phu nhân, đang bề bộn chuyện gì vậy?”
Một đôi bàn tay to lớn từ phía sau ômlấy Tần phu nhân, chủ nhân của đôi bàn tay nhìn xuống cái nồi đang bốckhói trên bếp, mắt đầy ý cười: “Hôm nay lại có nhã hứng tự mình nấu súpnha.”
“Cháu trai lão Dương bị bệnh, ông ấy xin nghỉ về nhà mấy ngày.” Tần phu nhân múc một muỗng súp, thổi thổi rồiđưa vào miệng con trai “Như thế nào?”
“Rất ngon, tay nghề không hề giảm!” Anh gật đầu khẳng định.
Tần phu nhân nghe xong cười vui vẻ: “Thích là tốt rồi, mấy ngày nữa mẹ là chủ nhà bếp, muốn ăn cái gì, nói mẹ làm cho con!”
Tần Tử Tấn kéo mẹ vào lòng: “Nếu vất vả thì nên thuê đầu bếp, trong nhà cũng không thiếu tiền, đừng khiến mình mệt mỏi mẹ à.” (Kat: ôi, ta càng lúc càng mê anh này, ô ô, chị Vân, nếu chị hem phải người tốt, em hem nhường ảnh cho chị đâu!)
“Mẹ chỉ tin tưởng lão Dương, vả lại cũng chỉ nấu ăn có mấy ngày không đến mức mệt mỏi đâu, hai người cũng lâurồi không ăn đồ ăn mẹ nấu, coi như mấy hôm nay ôn lại đi.” Tần phu nhânmúc một chén súp, đưa cho con: “Đây, nhân lúc còn nóng ăn đi, ấm dạdày.”
Tần Tử Tấn ăn một chút, đem chén đặttrên bàn, kéo Tần phu nhân ra ngồi trên ghế, biểu tình nghiêm túc: “Conmuốn thương lượng với mẹ một chuyện, gần đây có một số việc con phải xửlý, ở trong nhà không thuận tiện, mẹ cũng biết ba, rất để ý thời giancủa con, cho nên, con muốn chuyển ra ngoài ở một thời gian.”
“Chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-yeu-chi-noi-cung-em/41892/chuong-7.html