“Chị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao mặt của chị và cả môi cũng bị thương vậy?”- A Nguyên lo lắng ngồi cạnh cô hỏi thăm, kể từ lúc Trân Trân về cậu nhóc nhìn thấy bộ dáng thê thảm của cô thì liên tục truy hỏi.
Trân Trân cầm túi chườm đá để lên mặt, bị tên lâm tặc kia tát một cái rõ đau, đến giờ cơ mặt cô vẫn còn như bị liệt vậy. Trong lòng vốn đang bực bội, cũng không muốn kể ra, cô tùy tiện nói: “Bị chó cắn thôi.”
Lúc này Âu Giãn Tình mở cửa bước vào, Trân Trân phản ứng rất nhanh liền quay lưng lại với nàng. Âu Giãn Tình nhìn xung quanh rồi hỏi: “Hôm nay A Nguyên về sớm à?”
“À, hôm nay em đón nó sớm.”- Trân Trân cố gắng che gương mặt thảm hại của mình lại.
Âu Giãn Tình hơi nghiêng đầu: “Em bị sao vậy?”- Âu Giãn Tình nhíu mày nghi ngờ bước tới vài bước: “Em bị sao vậy? Sao giọng nói lại gượng gạo vậy?”-
“À chị Trân Trân bị ui da!”- A Nguyên ngồi bên cạnh định tốt bụng nói giúp cô một tiếng bị bị Trân Trân đá mạnh vào chân khiến cậu mở to mắt vô tội và khó hiểu vô cùng.
Trân Trân tiện tay lấy cái khẩu trang ra đeo vào, che đi cái miệng bị cắn tới mức bật máu của cô. Chỗ này mà bị Âu Giãn Tình nhìn thấy cô có mười cái miệng cũng không giải thích được, nếu nàng mà biết Hạ Dĩ Niên kia vừa rồi tự nhiên nổi cơn điên đè cô ra hôn thì chắc sẽ buồn chết mất.
“Em bị cảm, sợ lây cho mọi người thôi.”-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-uyen-khanh-em-dam-tinh-ke-toi/82737/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.