Hậu quả của việc đứng dưới trời tuyết mấy tiếng đồng hồ đã khiến sáng ngày hôm sau Dương Anh Thi sốt cao. Cô hầu như không thể xuống giường, không thể ăn uống gì và chỉ nôn rồi lại nôn, ho rồi lại ho. Trong bụng cô nguyền rủa Hạ Dĩ Niên nhiều đến mức tàu bè chờ còn không hết, có trời mới biết Dương Anh Thi cô lớn từng này rồi cũng chưa có ai dám làm lơ cô như vậy.
Lúc Triệu Trường Bách đến, cô chỉ thấy sắc mặt anh không mấy gì được tốt. Anh cau mày ngồi bên giường khám bệnh rồi đem vài viên thuốc ra bảo cô uống sau đó ra ngoài. Dương Anh Thi nằm nghỉ một chút thì cảm thấy hình như đã khỏe hơn nhiều, không lẽ Triệu Trường Bách là thần y sao? Lúc này Triệu Trường Bách từ bên ngoài đi vào, tay cầm một chén cháo, có lẽ là vừa nấu nên còn nóng đến bốc khói. Anh ngồi xuống cạnh giường, thổi nhẹ thìa cháo rồi đưa về phía cô.
Dương Anh Thi nhìn anh chớp mắt vài cái, Triệu Trường Bách cũng giữ nguyên tư thế, nghiêm nghị nhìn cô, cả hai im lặng mà cũng như đang ngấm ngầm tranh đấu, cuối cùng thấy bộ dáng kiên quyết của anh Dương Anh Thi đành ngoan ngoãn há miệng ăn thìa cháo kia. Triệu Trường Bách thu tay về rồi lại đưa đến miệng cô một thìa khác, thấy Dương Anh Thi ngoan ngoãn chứ không hề cãi lời như mọi khi, tâm trạng đang bực bội của anh cũng tan biến đâu hết.
Triệu Trường Bách chần chừ một chút rồi hỏi cô: “Em đến tìm Hạ Dĩ Niên sao?”
Dương Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-uyen-khanh-em-dam-tinh-ke-toi/82725/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.