Hai mí mắt nặng trĩu như là bị cả tấn đá đè lên, cô chỉ có thể mơ hồ dùng tai để nghe ngóng tình hình xung quanh. Nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người khác ù tai. Uyển Khanh lại có một cảm giác kỳ lạ, cô nhìn thấy chị gái và mẹ gọi cô về ăn cơm trong một khung cảnh gia đình ấm cúng, nhìn thấy bản thân đang ngồi trong phòng họp lớn của Yunus nghe các cổ đông báo cáo công việc, còn nhìn thấy cảnh lúc nhỏ cô lén trốn giờ học dương cầm bị mẹ phát hiện liền phạt cô chạy quanh sân vận động ba vòng…
Những chuyện này liên tục lướt qua trong đầu Uyển Khanh khiến đầu mày cô khó chịu nhíu chặt lại, đây đều là những chuyện xa lạ, không có trong ký ức của cô…
Nó được xảy ra trước năm bảy tuổi sao?
Uyển Khanh nghe thấy tiếng xèng xèng, có người mở của bước vào. Cô mở mắt, mờ ảo nhìn thấy một đôi chân đang đi về phía mình, còn Uyển Khanh thì đang nằm rạp trên mặt đất.
“Anh trai, ngài không giết con nhỏ này thật sao?”- Em trai kết nghĩa của Haro – Tosak lên tiếng.
Uyển Khanh biết họ đang nói về cô…
“Mạng của nó vẫn còn tác dụng.”- Haro ngồi xuống bên cạnh Uyển Khanh, giơ tay nâng gương mặt lờ mờ của cô lên: “Tỉnh rồi sao?”
Uyển Khanh nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ, cô thều thào nói: “Đây là đâu?”
Uyển Khanh nhìn xung quanh, xem ra nơi này chính là thùng chở đồ của một chiếc container cở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-uyen-khanh-em-dam-tinh-ke-toi/2909612/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.