Tấm rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng bị gió thổi bay, thời tiết ngày càng trở nên ấm áp, những cơn nắng nhẹ xuyên qua khung cửa kính phản chiếu vào gương mặt xinh đẹp dù là đang ngủ cũng thể hiện rõ sự bất an.
Lôi Uyển Khanh chậm rãi mở mắt, cơ thể hầu như rã rời.
Cô ngồi dậy, mỗi một cử động đều cảm nhận được sự đau nhức. Những vết thương trên cơ thể không ngừng âm ỉ khiến Lôi Uyển Khanh biết hôm qua vừa xảy ra chuyện gì.
Cô lại chọc cho Hạ Dĩ Niên tức giận, hắn tiêm vào người cô một loại xuân dược sau đó còn… hút máu cô.
Lôi Uyển Khanh giơ tay lên chạm vào miếng bông băng trên cổ, bị cơn đau làm cho giật mình.
Đêm hôm qua…rõ ràng là hắn hút máu cô. Không phải, đã nhiều lần Hạ Dĩ Niên dùng cách thức này để hút máu cô rồi, rốt cuộc thì hắn thật sự mà ma quỷ hay sao, sao lại có hứng thú với máu người như thế?
Lôi Uyển Khanh hoảng sợ, cô rất muốn bỏ trốn, nhưng bây giờ nơi này không khác gì ngục tù tầng tầng lớp lớp đều đó vệ sĩ canh gác, trên người cô lại vết thương chất chồng, cô có thể chạy đi đâu?
Điện thoại, phải rồi…điện thoại cô đâu?
Lôi Uyển Khanh loạng choạng bước xuống giường, xốc chăn gối lên tìm kiếm, điện thoại cô mất rồi.
Cô thật sự bị đẩy xuống đáy của tuyệt vọng.
Cô trước giờ luôn là con chim tự do tự tại, cô không thích, một chút cũng không thích cảm giác bị tù túng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-uyen-khanh-em-dam-tinh-ke-toi/2909539/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.