“Chủ tịch, cậu hai xông vào…a”- Thư ký hối hả chạy vào, còn chưa kịp thông báo đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Hạ Dĩ Niên xông tới cửa làm cho giật mình.
Hạ Dĩ Tường đưa mắt nhìn sang thư ký: “Cô ra ngoài trước đi.”
Thư ký gật đầu, có chút tiếc nuối rời khỏi.
“Có chuyện…”
“Anh có thấy bà ngoại đâu không?”
Hạ Dĩ Tường vừa mở miệng thì Hạ Dĩ Niên đã nhanh chóng vào đề. Hạ Dĩ Tường khó hiểu: “Chẳng phải ngoại luôn nghỉ dưỡng trên đảo sao?”
“Sáng nay không thấy bà, hôm qua em có nói với bà rằng ngày hôm nay bà phải kiểm tra tổng quát, sáng ra lại không thấy bà đâu.”- Hạ Dĩ Niên mang theo tia khó hiểu đi tới sofa ngồi xuống.
Hạ Dĩ Tường nghe tới đây, khóe môi giật giật đập bàn một cái: “Cái thằng này, trách là trách bình thường chú chỉ lo cho công việc. Chú không biết bà ngoại ghét nhất là phải khám tổng quát sao, sao lại nói cho bà biết trước việc này, giờ nói không chừng bà đã trốn ở một xó nào đó rồi.”
Hạ Dĩ Niên trầm mặc một lúc, giọng có chút mệt mỏi: “Em cho người đi tìm rồi, bà chưa đi xa đâu, rất nhanh sẽ tìm được thôi. À, tình hình bên Triệu thị gần đây thế nào?”
“Nhắc tới Triệu thị lại khiến trán của anh hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng đây này, đột nhiên Triệu Tích lại xin rút lui khỏi vị trí chủ tịch, nhường quyền điều hành lại cho Triệu Trường Bách. Chẳng lẽ ông ta không biết với kinh nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-uyen-khanh-em-dam-tinh-ke-toi/2909527/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.