“Tần Thúc chàng xem gì đó, không phải thái y nói chàng vẫn yếu cần nghỉ ngơi nhiều sao?”
Liễu Thanh Đường bước vào phòng liền nhìn thấy Tần Thúc tựa vào đầu giường lật xem cái gì đó, liền lại gần chỗ hắn nghiêng người nhìn thử. Lọt vào tầm mắt là tập vẽ hoa sơn trà quen thuộc, thoáng cái Liễu Thanh Đường nở nụ cười:
“Là tập tranh 'Tần Thúc trà' một trong hai bộ tranh thiếp vẽ về hoa sơn trà cho chàng sao?”
Nghĩ đến còn một tập tranh chưa vẽ xong, Liễu Thanh Đường vươn tay choàng lên cổ Tần Thúc tựa vào vai hắn nói:
“Đáng lẽ có thêm một quyển 'Thanh hoa' đáng tiếc còn thiếu vài tờ, lần sau chúng ta lại đến Dục Phật Tự bổ sung nó được không?”
“Tất nhiên là được.”
Tần Thúc khép lại tập tranh, cũng vươn tay ôm lấy Liễu Thanh Đường, còn có thể ôm nàng giống như vây giờ thật tốt. Tại thời điểm kia cái lúc mà biết được chính mình sắp sửa rời xa nàng, trong lòng hắn thống khổ, bi thương so với Liễu Thanh Đường không ít hơn bao nhiêu.
Chỉ cần nghĩ đến lúc Thanh Đường vì lo lắng cho mình là khó chịu khổ sở khóc lóc, Tần Thúc liền cảm thấy khó chịu hơn nàng gấp trăm ngàn lần, so với vết thương trên người còn đau đớn hơn làm cho người ta không thể chịu được.
Thật ra khi đó nhìn thấy Liễu Thanh Đường thống khổ hắn có ý nghĩ muốn nàng chết cùng mình, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã đè ép ý niệm trong đầu này xuống. Tần Thúc chỉ có Liễu Thanh Đường, nhưng Liễu Thanh Đường không chỉ có một mình Tần Thúc, nàng còn có thân nhân bằng hữu, còn có con dân Nam Triều mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, cho nên Tần Thúc có thể chết, Liễu Thanh Đường thì không thể.
Cũng may cuối cùng bọn họ đều không việc gì, cho nên có thể giống như bây giờ im lặng ôm đối phương, cảm nhận sinh mệnh của đối phương là chuyện đáng giá cỡ nào.
“Tần Thúc, hôm nay mặt trời ấm áp lắm, thiếp cùng chàng ra bên ngoài phơi nắng được không?”
Tần Thúc có chút đau lòng sờ sờ hốc mắt Liễu Thanh Đường có quầng thâm nhàn nhạt.
“Tối hôm qua Thanh Đường lại không nghỉ ngơi được chút nào sao?”
Nói xong hắn thở dài một hơi .
“Nếu không phải hiện tại ta là cái dạng này…”
“Cho nên chàng phải nghỉ ngơi thật tốt mau chóng khôi phục thân thể, bằng không lấy đâu ra sức khỏe để giúp thiếp vui vẻ? Còn nữa người chàng đầy vết thương cần điều dưỡng thật tốt, buổi tối thiếp không dám ngủ cùng chàng, sợ chính mình không cẩn thận đụng trúng vết thương của chàng. Chàng xem mới chỉ mấy ngày chàng không ngủ cùng thiếp quầng mắt đều có chút thâm tím rồi này.”
Tâm tư trong lòng nàng làm sao hắn không biết, tâm tư của hắn nàng cũng hiểu được cho nên việc này cứ qua loa cho xong như vậy.
Chỉ là lần này triệt để hoàn toàn vây cánh của hai vị thủ phụ còn phải khống chế dư luận trong triều cùng bên ngoài, lần thanh trừ này có khá nhiều vị trí trống cần bổ sung, chỉ thế thôi cũng đã đủ để cho Thanh Đường mệt mỏi, hơn nữa nàng còn lo lắng hắn ở nơi này ốm đau nằm trên giường, Tần Thúc lo lắng Liễu Thanh Đường sẽ quá mệt mỏi.
Ban đêm hắn nằm trên giường liền nghĩ Thanh Đường có phải vẫn đang xử lý chuyện triều đình không thể nghỉ ngơi, ban ngày ăn cơm hắn lại nghĩ Thanh Đường có phải lại bận rộn quên không dùng bữa.
Hắn đã từng chứng kiến qua, tuy rằng khi đó hắn chỉ yên lặng đứng ở một bên nhìn, hắn yêu cách nữ nhân này từ một cô gái hiền lành lương thiện biến thành nữ tử thuần thục chấp chưởng triều chính. Trong đó là cố gắng cùng mồ hôi ở trong mắt người khác là sợ hãi, trong mắt hắn lại chỉ thấy đau lòng, cực kì đau lòng. Tần Thúc luôn muốn nhìn thấy Thanh Đường như trước khỏe mạnh.
Gần đây vô số lần hắn nằm mơ, mỗi lần tỉnh lại đều một đầu mồ hôi lạnh, tuy rằng không nhớ được nội dung trong mơ nhưng sau khi hắn tỉnh dậy, cái cảm giác không thể bảo vệ tốt Thanh Đường, không cam lòng cùng tiếc nuối cứ quấn quanh tim hắn thật sâu.
Giống như trong mơ hắn không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể nhìn nàng chết đi, cảm giác đó rất rất khó chịu, thế cho nên cho dù không nhớ rõ trong mơ phát sinh chuyện gì, trong lòng vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn sợ hãi đó thật sâu đậm.
Thanh Đường chắc là mệt chết đi được công việc bề bộn cho dù muốn nhìn thấy nàng cũng không thể quấy rầy nàng. Cho dù muốn ở cùng nàng ở nhiều thêm một chút cũng không dám mở miệng giữ lại. Tần Thúc chỉ có thể nghĩ đến nàng, sau đó một mình ngồi ở đó cầm lấy tập tranh nàng đưa hắn, xuyên qua những gốc cây xinh đẹp lưu luyến nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp kia.
Người có tình từ xưa đến nay cả hai người đều trải qua cảm giác nhớ nhung tương tư, xa nhau sẽ bắt đầu nhớ đến, không liên quan đến khoảng cách xa hay gần. Trong lúc Tần Thúc nhớ Liễu Thanh Đường, Liễu Thanh Đường cũng nhớ đến hắn.
Thế nhưng Tần Thúc và Liễu Thanh Đường cả hai người họ đều quá mức lý trí, đại đa số thời gian của họ đều là lý trí xử lý, cho dù có đôi khi bọn họ cũng cực kì thống hận loại lý trí này.
Liễu Thanh Đường vốn muốn lại đây thăm Tần Thúc một chút thôi, nàng còn rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm xong. Muốn thay đổi một chế độ đã lâu năm cùng với những mạch ngầm trong đó không phải dễ dàng như vậy, huống chi dưới tình huống như vậy nàng còn phải gánh chịu áp lực từ những quan viên phe cánh Liễu gia.
Giam cầm Hoàng đế, ban cái chết bãi bỏ chức quyền của quan viên, không phải chỉ mỗi quan viên phe cánh Liễu gia nhận ra được điều khác lạ, hành vi như vậy giống như là mưu nghịch. Đối với kẻ địch thủ đoạn nàng mạnh mẽ, nhưng đối với những người từng là hậu thuẫn kiên cố của nàng dưới những nghi vấn của họ đưa ra, nàng chỉ có thể làm những hành động thiết thực, thay đổi theo chiều hướng tốt để bọn họ nhìn thấy, làm cho bọn họ an tâm.
Liễu Thanh Đường biết lần này mình làm việc có chút vội vàng nhưng nàng không hối hận. Nếu triều đình vì sự kiện lần này mà rung chuyển như vậy liền quyết đoán thay đổi những vị thần tử nắm giữ chức vụ lâu năm nhưng không đóng góp được gì cho triều đình, thay máu một loạt. Nàng tận lực đề bạt những quan viên trẻ tuổi dám nghĩ dám làm, hiện tại nàng cho bọn họ cơ hội kế tiếp điều bọn họ phải làm là cống hiến sức lực cho Nam Triều.
Nếu không giải quyết hết được những ung nhọt này nàng làm sao có thể yên tâm cùng Tần Thúc dưỡng lão, mà thời cơ chỉ đến một lần nàng phải nắm chắc cơ hội lần này, nắm chặt thời gian hiện tại có thể làm được chuyện gì thì làm hết, trải đường vì Hoàng đế tương lai - con nuôi bọn họ Tiêu Nhạc An làm thật tốt mọi chuyện.
Cho nên Liễu Thanh Đường thật sự mệt chết đi, mệt đến nỗi khi được Tần Thúc ôm liền lập tức ngủ, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng hắn, muốn bày tỏ nỗi nhớ nhung thật tốt, một mình Tần Thúc ở trong phòng có lẽ thực nhàm chán, muốn nắm bắt chút thời gian cùng hắn nói chuyện một lát. Nhưng mà Liễu Thanh Đường phát hiện ở bên ngoài nàng có thể kiên trì đứng vững nhưng vừa nhìn thấy Tần Thúc liền từ vị Thái Hậu không gì không làm được biến thành đứa bé được nuông chiều chăm sóc, lúc này không cần cố gắng phô trương thanh thế, mệt mỏi cũng không cần phải cố gắng chịu đựng, cho nên nàng liền ngủ, cứ như vậy tựa vào vai Tần Thúc ngủ.
Tần Thúc im lặng trong chốc lát không thấy người trong lòng lên tiếng lại nghe thấy tiếng hô hấp của nàng nhẹ nhàng chậm chạp vang lên bên tai.
Nàng đang ngủ sao? Tần Thúc thoáng nghiêng đầu chạm nhẹ trán nàng nhưng cánh tay nàng lại ôm chặt thêm một chút. Vốn dĩ vết thương ở thắt lưng hắn không thể ngồi lâu chỉ ngồi một lúc liền lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy Liễu Thanh Đường đang ngủ, Tần Thúc liền không dám làm động tác gì miễn cho kinh động giấc ngủ của nàng.
Tựa người vào cạnh giường chạm nhẹ vào trán nàng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, Tần Thúc chỉ cảm thấy không gì so với chuyện này hạnh phúc hơn. Hắn muốn cho Liễu Thanh Đường ngủ nhiều thêm vài canh giờ nhưng chỉ một lát sau, Liễu Thanh Đường liền có dấu hiệu muốn tỉnh. Tần Thúc vừa thấy nàng giật giật giống như sắp tỉnh, chợt nghe nàng chợt gọi một tên hắn một tiếng, bộ dáng cực kì lo lắng vì thế hắn lập tức cầm tay nàng nói:
“Ta ở đây, ở đây rồi.”
Mấy ngày nay Liễu Thanh Đường chưa được một giấc ngủ, thỉnh thoảng chỉ chợp mắt trong chốc lát nhưng đều nằm mơ, giấc mơ có chút kỳ quái lúc thì là Tần Thúc người đầy máu nằm ở giữa đường trên những tảng đá hỗn loạn trên người không ngừng chảy máu khiến xung quanh biến thành huyết trì, lúc sau lại chuyển qua kiếp trước xác chết Tần Thúc nằm đó bị quạ đen kiến cắn tàn phá không thôi cứ thế luân chuyển trong mơ, khiến nàng lập tức bừng tỉnh, chờ nhìn đến ánh mắt quan tâm của Tần Thúc lúc này mới thở hổn hển một hơi.
“Thanh Đường mơ thấy ác mộng sao?”
“Ừm, đã lâu thiếp không mơ thấy loại ác mộng này.”
Đã dựa vào gần sát,Liễu Thanh Đường vẫn như cũ cảm thấy không đủ, nhắm thẳng trong lòng Tần Thúc mà dụi, đem búi tóc mình làm rối loạn không ít. Nhưng bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì bật dậy có chút ảo não nói:
“Thái y nói chàng không thể ngồi lâu, thiếp còn dựa vào người chàng ngủ, chàng ngồi lâu lắm phải không? Mau nằm xuống.”
Tần Thúc không nghe lời nàng lại ôm lấy nàng một lần nữa, an ủi vỗ về nàng cùng nàng nói chuyện.
“Ta không sao, ta luyến tiếc.”
Nghe thấy Tần Thúc nói chuyện liền cảm thấy an tâm, Liễu Thanh Đường cọ cọ ở cổ Tần Thúc rồi hôn nhẹ cằm hắn, bỗng nhiên nghĩ cái gì cũng không muốn làm chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Xem ra những chuyện trong tay nàng có lẽ nên ném bớt cho ca ca nàng đi làm. Trước đó vài ngày Tịch Lam đúng lúc cứu giá, nàng vốn nghĩ thừa cơ khôi phục thân phận nữ tử của Tịch Lam nhưng chưa kịp chờ nàng nói, vào thời điểm hỏi nàng ấy muốn phần thưởng gì, nàng ấy liền trực tiếp thẳng thắn thành khẩn được khôi phục thân phận nữ tử. Liễu Thanh Đường đương nhiên là đồng ý, hơn nữa việc này liên quan đến chuyện cưới vợ Liễu Thanh Dong cũng sửa lại bộ dáng lười biếng cực kì tích cực. Hiện tại đã không còn áp lực ca ca nàng vội vàng tiến hành con đường truy đuổi vợ yêu, đã quên mất mình còn một muội muội đang sứt đầu mẻ trán.
Phụ thân vài lần muốn giúp đỡ nàng, Liễu Thanh Đường đều không nói hai lời kiên định cự tuyệt, chuyện bêu rếu thanh danh này một chút nàng cũng không muốn phụ thân dính dáng đến, nàng tình nguyện chính mình gánh chịu. Nhưng còn ca ca nàng nàng nghĩ có lẽ nên đem hết thảy ném cho hắn làm, nàng vất vả hai kiếp còn chưa được cùng Tần Thúc sống cuộc sống thanh thản, vị ca ca ngốc kia lại bộ dạng sắp cưới vợ, con đường làm quan rộng mở nàng sẽ không để cho hắn hưởng thụ như vậy đâu.
“Đợi lát nữa ta cho người gọi ca ca tiến cung, mọi chuyện đều ném cho hắn, sau đó trở về cũng chàng nghỉ ngơi thật tốt.”
Liễu Thanh Đường nói xong lại nghĩ đến Tiêu Hoài Húc ở Trường An cung tâm tình liền khó chịu liền nói:
“Cũng đã đến lúc cho Dong nhi tiến cung một chuyến.”
Nghe được Liễu Thanh Đường nói đến con nuôi Tiêu Nhạc An, Tần Thúc như trước chậm rãi vỗ nhẹ vai nàng trầm tĩnh nói:
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác, Dong nhi thích nàng như vậy sẽ không trách nàng.”
“Dong nhi thích thiếp? Chàng từ nơi nào nhìn thấy vậy rõ ràng mỗi lần đều thích khi dễ thiếp mà, ở trước mặt chàng liền ngoan vô cùng!”
Liễu Thanh Đường hừ một tiếng.
“Ngay cả con vẹt chết tiệt kia cũng không thích thiếp, chỉ thích chàng, lần này Dong nhi đến chàng đừng để nó đem con vẹt kia về đây, thiếp nhìn thấy con vẹt đáng ghét đó liền bực mình, về sau cho nó ở lại Dương gia thì tốt rồi.”
“Ta thích nàng.”
Bỗng nhiên Tần Thúc nói. Liễu Thanh Đường bất ngờ không kịp phòng bị nghe thấy hắn nói thế bỗng nhiên cảm thấy trên mặt nóng rực như lửa đốt, một tiếng cũng không thấy phát ra. Nói ra cũng buồn cười, lúc đầu nàng còn chưa thích Tần Thúc lúc đó chiếm tiện nghi của hắn cũng không cảm thấy cái gì, cảm giác nhìn lỗ tai hắn thấy rất thú vị.
Hiện tại thì sao, chỉ là bỗng nhiên nghe hắn nói một câu thích đã cảm thấy có chút ngượng ngùng giống như thiếu nữ mới lớn nghe thấy người trong lòng nói vậy, ngượng ngùng chỉ muốn đem mặt chôn vào trong lòng hắn.
Hôm nay quả thực Liễu Thanh Đường triệu Liễu Thanh Dong vào cung, đem một loạt sự tình giao cho hắn, còn mang theo Tiêu Nhạc An trở lại Từ An Cung, Tần Thúc được nàng an bài phơi nắng ngoài sân, Tiêu Nhạc An vừa đến nhìn thấy Tần Thúc liền giãy khỏi bàn tay Liễu Thanh Đường tiến lại chỗ Tần Thúc nói:
“Cha nuôi, chờ Dong nhi học giỏi y thuật liền chữa bệnh cho người.”
Liễu Thanh Đường nghe tâm tình có chút vui mừng, lại có chút phức tạp, bọn họ nhìn đứa nhỏ lớn lên đều biết đứa nhỏ này thích y thuật bao nhiêu, nó còn quá nhỏ căn bản không rõ chính mình sắp ngồi lên vị trí kia, có thể khiến cho hắn vô duyên với chuyện làm một đại phu hành nghề cứu người.
“Dong nhi, con có biết chính mình tiến cung để làm gì sao?”
Tần Thúc cánh tay trái bị Liễu Thanh Đường ôm, tay phải Tiêu Nhạc An nằm úp sấp ngồi ở trên xích đu hỏi con nuôi như đang nói chuyện cùng một người đàn ông.
Tiêu Nhạc An nhìn thoáng qua Liễu Thanh Đường thanh thúy đáp:
“Mẹ con nói phải an ủi mẹ nuôi thật tốt, đừng khiến cho nàng luẩn quẩn trong lòng mặc kệ nàng làm gì mẹ đều ủng hộ.”
Nói xong nhìn thấy Liễu Thanh Đường cảm động rưng rưng lại chắp tay sau lưng bộ dạng ông cụ non thở dài .
“Con không biết người lớn các người cả ngày phiền não chuyện gì nữa, cha nuôi, mẹ nuôi đối xử tốt với Dong nhi như vậy có chuyện gì cần giúp cứ nói với con là được rồi, con đã lớn như vậy chính mình đã có thể quyết định mọi chuyện.”
“Tốt lắm, mẹ nuôi hỏi con, Dong nhi con nguyện ý làm Hoàng đế không?”
Liễu Thanh Đường nghe vậy buồn cười hỏi.
“Nguyện ý, bởi vì con làm Hoàng đế bệnh nhân toàn Nam Triều đều có thể chữa trị, dược liệu đều là của con, trong hoàng cung nhiều phòng như vậy có rất nhiều chỗ có thể chăm sóc bệnh nhân!”
Tiêu Nhạc An nói năng thật khí phách, Liễu Thanh Đường muốn nói cho nó như vậy không đúng, nhưng suy nghĩ kĩ lại liền thấy không thể phản bác. Làm một Hoàng đế chuyện đấy không phải là không thể, chẳng qua chưa có một vị Hoàng đế nào nghĩ như vậy.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn của con nuôi, Liễu Thanh Đường bỗng nhiên có loại dự cảm kỳ quái, chờ con nuôi làm Hoàng đế nhất định sẽ là một vị Hoàng đế có một không hai trong lịch sử Nam Triều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]