Chương trước
Chương sau
Kiếp trước Hoàng đế vẫn không lập hậu, tứ phi lấy quý phi là người cầm đầu cùng nhau quản lý hậu cung, nói là cùng quản lý nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn ra được Quý phi Vương Việt Tương mới là người chân chính quyết định tất cả.

Khi đó Liễu Thanh Đường không suy nghĩ quá nhiều không tham gia vào chuyện hậu cung của cháu ngoại trai, dù sao thân phận của nàng cũng là trưởng bối, quả thật không cần phải xen vào nhiều như vậy, nàng cũng không muốn chuyện lớn bé của cháu ngoại trai mình đều nhúng tay vào. Nhưng mà từ sau khi Hoàng đế nạp phi, hậu cung rất nhiều năm đều không có hài tử nào được sinh ra cả, kể cả chỉ khi mới mang thai đứa nhỏ đã bị xóa bỏ không minh bạch, sự tình này Thái Hậu như nàng không cần để ý.

Nhưng đến cung những phi tần hỏi thăm thì người nào cũng nói bị kinh hách hoặc là làm ra vẻ trấn định nói mình không cẩn thận làm mất đứa nhỏ, hơn nữa những người này nhất định chỉ khoảng mấy tháng sau bị bệnh rồi chết, cứ nhiều lần như vậy, Liễu Thanh Đường không thể tin tưởng đây là chuyện trùng hợp nữa. Hậu cung đấu đá cho dù nàng không trải qua ngày nào nhưng những chuyện rõ ràng như thế nàng tự nhiên cũng biết. Nàng nghĩ chuyện đứa nhỏ bị mất chỉ có thể là hậu cung tranh giành tình cảm mà cứ thế đem đứa nhỏ ra làm trò đùa tự giết lẫn nhau, liền không nghĩ ngợi đem ánh mắt hoài nghi đặt vào bên trong hậu cung của Hoàng đế.

Trong số đó nàng hoài nghi nhất là Quý phi Vương Việt Tương, Liễu Thanh Đường không biết vì sao, Vương Việt Tương tựa hồ luôn muốn nhằm vào nàng, ngẫu nhiên còn có thể lộ ra vẻ mặt châm chọc, chỉ là rất nhanh liền biến mất, ít nhất đa số thời gian nàng ta ở ngoài mặt vẫn tỏ ra tôn kính, nhưng Liễu Thanh Đường vẫn cảm thấy ánh mắt Vương Việt Tương nhìn nàng làm cho nàng vô cùng không thoải mái.

Đáng lẽ ra nàng là Thái Hậu cùng nàng ta không có gì xung đột quá lớn, khi đó Liễu Thanh Đường cùng Vương thủ phụ không giống như hiện tại tranh đoạt ngoài sáng trong tối, mà là phần lớn là nhượng bộ, không có lý do gì để cho Vương Việt Tương cảm thấy có khúc mắc với nàng.

Kiếp trước Liễu Thanh Đường trăm mối không thể giải chỉ có thể cảm thấy có lẽ là mình cùng Vương Việt Tương trời sinh không hợp, đến bây giờ khi biết được Tiêu Hoài Húc đối với nàng nảy sinh tâm tư, lúc này mọi chuyện mới sáng tỏ.

Đại khái là Vương Việt Tương biết chuyện cho nên mới có thể bày ra bộ dáng đó. Lúc đó ở trong lòng Liễu Thanh Đường, Tiêu Hoài Húc vẫn là cháu ngoại trai của nàng, đối với Vương Việt Tương là nữ nhân được cháu ngoại trai yêu thích này, ở rất nhiều chuyện Liễu Thanh Đường chưa bao giờ cùng nàng ta so đo, quả nhiên là rất khoan dung độ lượng. Ngày đó vừa được sống lại Liễu Thanh Đường còn muốn dùng Vương Việt Tương này khiến Tiêu Hoài Húc đau lòng nàng ta mà an phận một chút, nhưng đến khi nàng biết nàng ta chẳng qua là tấm bia chắn, thì tất cả những tính toán đều phải thay đổi lại.

Từ lúc ôn dịch, Liễu Thanh Đường phái người đến bắt Vương Việt Tương ở Trường An cung của Hoàng đế cũng chưa thấy Vương thủ phụ đâu, nàng ta lúc đó tiến cung lấy danh nghĩa là tiểu cung nữ, Liễu Thanh Đường nói mang đi liền mang đi, nhốt trong ngục không đến hai ngày liền hương tiêu ngọc vẫn, Vương thủ phụ đối với cháu gái thứ không còn giá trị này không để ý nhiều, còn làm như không biết chuyện gì.

Mà người thay thế vị trí Vương Việt Tương lúc đầu, hầu hạ bên người Hoàng đế lại biến thành Phùng thủ phụ đưa đến, cũng chính là nữ tử mà Liễu Thanh Đường đã sớm chuẩn bị từ lâu. Nữ tử kia tên gọi Huyên Ca, nghe nói Hoàng đế cực kỳ sủng ái, ngày ngày đều đến chỗ nàng, nhóm tú nữ mới đưa vào cung chưa có người nào người hậu thuẫn biết được tin tức này nọ cũng chỉ có thể lấy lòng nhóm tiểu cung nữ, trong lòng các nàng có đủ các ý tưởng.

Mặc kệ các nàng thăm dò mọi chuyện hai tháng dần dần cũng trôi qua, Liễu Thanh Đường buông tha dự định khống chế đám người này, chuẩn bị ở một bên nhìn là được rồi. Từ khi biết được tâm tư Tiêu Hoài Húc nàng không tham dự vào nhiều sự việc nữa, vở kịch hậu cung nàng vốn là người giật dây bây giờ ngược lại bây giờ lại biến thành diễn viên quần chúng không liên quan.

Tuy rằng có vẻ tàn nhẫn nhưng nếu Tiêu Hoài Húc đã không để ý những người này, Liễu Thanh Đường cũng không cần tốn nhiều tâm tư trên người bọn họ. Nàng muốn Tiêu Hoài Húc có cái chết vào lúc thích hợp, không phải như lúc đầu chỉ muốn ngăn chặn hắn nữa. Những nữ nhân này ở trong mắt Liễu Thanh Đường chỉ có duy nhất một tác dụng chính là sinh hạ cho Tiêu Hoài Húc một đứa nhỏ, một đứa nhỏ để ngăn chặn miệng người đời, để nàng một lần nữa bồi dưỡng thành một vị Hoàng đế tiếp theo.

Hôm tuyển tú Hoàng đế vẫn như trước cười nói tất cả đều nghe lời mẫu hậu, Liễu Thanh Đường nghe được lời này giống như được cởi bỏ vướng mắc toàn bộ nữ nhân đều tuyển. Còn chuyện phân vị cụ thể thì cần phải xem xét kĩ lưỡng, những nữ nhân có bối cảnh phe phái đều được an bài chu đáo, cuối cùng Liễu Thanh Đường cùng Hoàng đế chỉ cần xem qua cảm thấy phù hợp suy nghĩ trong lòng mình liền phê chuẩn.

Những nữ nhân không được tuyển chọn sắc mặt không biết là do mất mát hay là cảm thấy may mắn, Liễu Thanh Đường quay đầu liền nói chuyện với Tiêu Hoài Húc:

“Nghe nói Hoàng thượng dạo này đang sủng ái một cung nữ? Nếu Hoàng thượng thật sự thích ai gia cũng không muốn ngăn cản, chỉ cần mang nàng đến cho ai gia nhìn một chút nếu thật sự là người tốt thì cho nàng một phẩm vị, ngày sau cùng nhóm phi tử mới hầu hạ Hoàng thượng thật tốt.”

Nếu không có chuyện quan trọng Liễu Thanh Đường tuyệt đối không muốn cùng Tiêu Hoài Húc nói chuyện, mà dù cho có nói cũng đều vô cùng ngắn gọn, Tiêu Hoài Húc đối với thái độ của nàng vẫn một mực im lặng như trước, khiêm tốn ôn hòa, lời nói đều là thân thiết tín nhiệm bên ngoại. Lúc này nghe nàng nói như vậy, trên mặt mang nét cười không có chút gì khác thường nói:

“Tạ ơn mẫu hậu.”

Ngày hôm sau đám cung nhân ồn ào huyên náo nghe nói vị tân sủng được Hoàng đế giấu kín Huyên Ca đã tới Từ An Cung bái kiến. Sau khi nghe được tin tức này từ nhóm tú nữ chưa được phong tấn chức vị đã lục đục tới trước, cho dù các nàng muốn gặp Huyên Ca nhưng vẫn phải lấy lý do bên ngoài là đến bái kiến Thái Hậu, cho dù trong số các nàng có không ít người đối với Liễu Thanh Đường cảm thấy sợ hãi.

Hậu cung hoang vắng nhiều năm đây là lần đầu tiên Từ An Cung có nhiều nữ nhân tới chơi như vậy, lúc này nhóm tú nữ muốn mượn sức ảnh hưởng của Từ An Cung, đều nhất tề hướng về đại tổng quản tặng ngân phiếu. Tần Thúc luôn đem Từ An Cung quản lý gọn gàng, ngăn nắp, những chuyện như này hắn vẫn luôn đối phó được, chưa bao giờ cần Liễu Thanh Đường quan tâm.

Là người được Thái Hậu coi trọng nhất, đại tổng quản của Thái Hậu nương nương người nắm quyền cao nhất trong hậu cung, không thiếu người muốn lấy lòng Tần Thúc, Liễu Thanh Đường tin tưởng hắn nên chẳng bao giờ quan tâm, hắn muốn làm như nào thì kệ hắn xử lý. Chỉ là đột nhiên có một ngày thời điểm nói chuyện phiếm cùng Đào Hiệp thấy nàng ấy nói khố phòng tự nhiên càng ngày càng có nhiều đồ tốt, nàng mới hỏi tại sao lại thế, lúc đó mới biết Tần Thúc luôn im lặng thế mà lại giúp nàng mở rộng ngân khố.

Nô tài hầu hạ trong cung có tiếng nói nhất chính là nhóm tổng quản, chỉ có cầm quyền thế tiền tài tự nhiên có người đưa đến tận tay, nhóm chủ tử cũng ngầm đồng ý trong lòng. Tựa như những viên quan trên triều đình chỉ cần không làm quá phận nàng sẽ làm như không nhìn thấy, dù sao nếu không có lợi ích nhiều việc cũng không thể tiến hành thuận lợi.

Thế nhưng Tần Thúc lại bất đồng, ở trong mắt Liễu Thanh Đường những đồ vật, tiền tài này nọ của nàng cũng chính là của Tần Thúc, cũng đã sớm để Tần Thúc sử dụng, quyền hành quản lý khố phòng, chìa khóa cũng đưa hắn giữ. Liễu Thanh Đường cũng không để ý Tần Thúc sẽ dùng bạc cho bản thân, bởi vì hắn đối với chính mình quả thực là rất qua loa, nhưng đối với nàng lại đối lập một trời một vực. Trừ khi Liễu Thanh Đường chuẩn bị cho hắn đồ tốt này nọ còn không hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Bởi vậy khố phòng ngày càng phong phú nàng có thể hiểu được, Liễu Thanh Đường nghĩ liền cảm thấy buồn cười, nói ra thì chẳng có ai tin Tần Thúc đường đường là đại tổng quản thế mà trong tay không có bao nhiêu bạc, khi nào cần lắm hắn mới hướng về phía Liễu Thanh Đường khai báo lấy bao nhiêu trong khố phòng, tự giác đến mức làm cho Liễu Thanh Đường không biết nên làm gì với hắn cho tốt. Chuyện buồn cười hơn chính là sau khi nàng biết chuyện này của Tần Thúc cố ý cho hắn bao lì xì ngàn lượng bạc, hắn xoay người liền đem vào khố phòng của nàng.

Lần này cũng không ngoại lệ, bị những mỹ nhân hậu cung tặng không ít ngân phiếu, Liễu Thanh Đường quay đầu liền phát hiện khố phòng mình quả nhiên lại nhiều thêm vài nét bút, nhất thời lắc đầu bật cười.

Chúng mỹ nhân đều vây quanh vị Huyên Ca đang được Hoàng thượng sủng ái kia, hoặc là ghen tuông, hoặc là tỏ ra thân thiết, Liễu Thanh Đường nghe nói nàng đang bị bệnh sởi nên dung khăn che mặt chỉ để lộ hai con mắt, lập tức liền bày ra bộ dáng không hứng thú chuyển ánh mắt đi. Vì sao thời điểm này Huyên Ca bị bệnh sởi, không ai rõ ràng nguyên nhân hơn nàng.

Xem khí sắc vẫn tốt lắm, bị mọi người vây quanh mà vẫn như trước lạnh nhạt, ít nhất Liễu Thanh Đường có thể nhìn ra trước khi vào cung Huyên Ca đã được dạy dỗ tốt. Dạy cũng không tệ dù sao Tiêu Hoài Húc nhìn thì tưởng như ôn hòa nhưng không phải đối với ai cũng nguyện ý lo lắng, nàng ta nếu chỉ dựa vào khuôn mặt mà không có thủ đoạn thì không được. Khuôn mặt kia là vốn của nàng ta, vậy nàng ta phải có trách nhiệm gánh vác, có giữ gìn, có giấu giếm khá là tài năng đủ tư cách của một quân cờ.

Nhóm tú nữ đều được phân vị sau, Huyên Ca cũng được phong làm tần phi nương nương. Hậu cung trừ bỏ Hoàng Hậu cùng tứ phi, các tú nữ cũng chỉ được phong vị cao nhất là tần mà thôi, mặc dù tần là phong vị khá cao sau này có thể lên phi, có hai người hiện tại chỉ là tiệp dư thôi. Để một người có thân phận cung nữ phong tần đủ để biết Hoàng thượng không chút nào che dấu sủng ái cùng thiên vị. Huống chi điện Thanh Huyền của Hoài Tần Huyên Ca này vẫn là cung điện gần Trường An Cung nhất.

Cái này đủ khiến cho cung nữ hậu cung ghen tị phẫn hận, Hoàng thượng còn cố ý hạ chỉ nói Hoài Tần thích thanh tĩnh không cho các phi tử còn lại đặt chân đến điện Thanh Huyền của nàng ta, sau đó của ngon vật lạ thi nhau hướng tới điện Thanh Âm, rất nhiều ngày liên tiếp Hoàng thượng đều ở đó.

Không gặp được Hoàng thượng nhóm phi tần đều nhất loạt chạy tới chỗ Thái Hậu Liễu Thanh Đường, bất chấp vị Thái Hậu nương nương này có nhiều tin đồn đáng sợ, một đám người đều nói Hoài tần là hồ ly mê hoặc Hoàng thượng.

Bất luận bọn họ quấy rối thời gian hiếm hoi nàng cùng Tần Thúc nghỉ ngơi, thật ra nhìn bọn họ đấu đá cũng có chút thú vị, giống như xem diễn kịch.

Đáng tiếc là nếu muốn hỏi Hoàng thượng sủng ái Hoài Tần này thì trong cung ai là người cao hứng nhất, tất nhiên đó là Liễu Thanh Đường, nàng làm sao có thể đi ngăn cản. Nhưng mà dưới loại tình huống này mặc dù không muốn đi nữa nàng vẫn gọi Hoàng thượng đến, dùng thân phận Thái Hậu dạy dỗ một phen, bày ra thái độ không vui đối với vị Hoài Tần này.

Mặc kệ Hoàng thượng nghe lời thật hay giả vờ, những lời Liễu Thanh Đường nói hắn tốt xấu cũng nể mặt đi các cung khác vài lần, mặc dù vậy mọi người vẫn biết người hắn sủng ái nhất vẫn là Hoài Tần. Hành vi của hắn giống như là độc sủng khiến cho hậu cung sôi sục náo nhiệt, từ chỗ Hoài Tần được Hoàng thượng yêu thương, thủ đoạn của những nữ nhân khác ùn ùn kéo đến khiến cho Liễu Thanh Đường lập tức nhớ đến kiếp trước, mọi chuyện chưa hề thay đổi chỉ khác mỗi chỗ lúc trước là Vương Việt Tương nay là Huyên Ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.