Tôi là một người câm.
Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó được vợ chồng họ Cố nhận nuôi dưới danh nghĩa từ thiện.
Những đứa trẻ xung quanh mắt sáng long lanh, nói rằng viện trưởng bảo với chúng nhà họ Cố rất giàu, có thể mua cho tôi rất nhiều kẹo mút, chúng đều ghen tị c.h.ế.t đi được.
Tôi ngây ngô cười theo, nhưng không phải vì kẹo mút.
Tôi có gia đình rồi, tôi không còn là đứa trẻ không ai cần nữa.
Bác Cố đối xử với tôi rất tốt, ông ta sắp xếp cho tôi một căn phòng rất đẹp.
Gần phòng ông ta, thậm chí còn gần hơn cả phòng con trai ruột của ông.
Cho đến một đêm, tôi bị khát đánh thức, mở mắt ra thấy ông ta đang ngồi bên giường tôi.
Ánh mắt nhớp nháp, dâm dục quét khắp người tôi, lúc đó tôi mới hiểu tại sao ông ta lại sắp xếp cho tôi ở gần như vậy.
Ông ta có sở thích bệnh hoạn.
Một sở thích bệnh hoạn chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn muốn ói.
Ban đầu, ông ta chỉ vỗ lưng, sờ eo tôi, giọng điệu hiền từ nói Tiểu Bạch lại cao lên rồi.
Sau đó, từng bước lấn tới, đổi lại là sự phản kháng của tôi.
Ông ta cũng không giả vờ nữa, thẳng tay đẩy tôi ngã xuống đất, hung dữ quát:
"Ai bảo mày là con trai mà lại xinh đẹp như vậy, nếu không thì ở cô nhi viện tao thèm nhận nuôi một thằng câm vô dụng như mày chắc!"
Xinh đẹp.
Ưu điểm hiếm hoi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-tham-lang/3742207/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.