🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi là một người câm.

Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó được vợ chồng họ Cố nhận nuôi dưới danh nghĩa từ thiện.

Những đứa trẻ xung quanh mắt sáng long lanh, nói rằng viện trưởng bảo với chúng nhà họ Cố rất giàu, có thể mua cho tôi rất nhiều kẹo mút, chúng đều ghen tị c.h.ế.t đi được.

Tôi ngây ngô cười theo, nhưng không phải vì kẹo mút.

Tôi có gia đình rồi, tôi không còn là đứa trẻ không ai cần nữa.

Bác Cố đối xử với tôi rất tốt, ông ta sắp xếp cho tôi một căn phòng rất đẹp.

Gần phòng ông ta, thậm chí còn gần hơn cả phòng con trai ruột của ông.

Cho đến một đêm, tôi bị khát đánh thức, mở mắt ra thấy ông ta đang ngồi bên giường tôi.

Ánh mắt nhớp nháp, dâm dục quét khắp người tôi, lúc đó tôi mới hiểu tại sao ông ta lại sắp xếp cho tôi ở gần như vậy.

Ông ta có sở thích bệnh hoạn.

Một sở thích bệnh hoạn chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn muốn ói.

Ban đầu, ông ta chỉ vỗ lưng, sờ eo tôi, giọng điệu hiền từ nói Tiểu Bạch lại cao lên rồi.

Sau đó, từng bước lấn tới, đổi lại là sự phản kháng của tôi.

Ông ta cũng không giả vờ nữa, thẳng tay đẩy tôi ngã xuống đất, hung dữ quát:

"Ai bảo mày là con trai mà lại xinh đẹp như vậy, nếu không thì ở cô nhi viện tao thèm nhận nuôi một thằng câm vô dụng như mày chắc!"

Xinh đẹp.

Ưu điểm hiếm hoi của tôi.

Giờ đây lại trở thành xiềng xích trói buộc tôi.

Tôi phản kháng hết lần này đến lần khác, chỉ đổi lại những trận đòn roi tàn nhẫn.

Những vết thương rách da nứt thịt sau lưng, tất cả đều là chứng cứ cho cơn cuồng nộ của ông ta.

Không có được tôi, ông ta liền hành hạ tôi đến chết.

Ông ta hoàn toàn có thể đánh c.h.ế.t tôi, một đứa trẻ bị bỏ rơi, dù có bị đánh c.h.ế.t cũng sẽ chẳng ai điều tra chân tướng.

Nhưng ông ta lại cứ hành hạ, dày vò tôi một cách dã man.

Kèm theo đó, con trai ông ta cũng phát hiện ra thú vui bắt nạt người khác.

Tôi trở thành món đồ chơi thú vị nhất của hai cha con chúng.



Bắt tôi giả làm chó, uống nước bồn cầu, ấn đầu tôi vào bồn nước.

Tôi không biết những ngày tháng tăm tối này khi nào mới kết thúc, tôi chỉ không muốn chết, tôi chỉ muốn sống.

Lại một lần nữa bị ấn xuống hồ bơi đến mức sắp c.h.ế.t đuối, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng "ùm".

Có người nhảy xuống nước.

Bàn tay đang nắm cổ áo tôi biến mất, một lực khác kéo lấy cánh tay tôi, lôi tôi lên.

Dưa Hấu

Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ đang nhìn tôi, cau mày.

Xấu hổ, nhục nhã, bất an, những cảm xúc phức tạp cuộn trào trong tôi.

Nhưng cô ấy chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho tôi.

"Lau đi."

Hôm đó thời tiết không được tốt, mây đen kéo kín bầu trời, cơn mưa lớn trong dự báo thời tiết có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Không hiểu sao, tôi nhận lấy chiếc khăn tay của cô ấy.

Cô ấy giãn mày, rồi chậm rãi bước đi.

Có người bạn đi cùng nhắc nhở cô ấy trời sắp mưa rồi, đi nhanh lên một chút.

Nhưng cô ấy vẫn thong thả như cũ: "Mưa thì tớ chạy."

Xung quanh ồn ào, mọi người đều vội vã bước đi.

Chỉ có bước chân của cô ấy, vẫn

thong dong như vậy.

Cô ấy thật khác biệt.

Trong lòng tôi, cô ấy thật khác biệt.

2

Một ngày nọ, tôi rốt cuộc đã chuẩn bị tâm lý xong, kể hết mọi chuyện trong quá khứ của mình cho Lâm Thời Quyết.

Nhưng dường như cô ấy đã đoán trước được từ lâu, chỉ túm lấy cổ áo tôi, hôn chụt chụt hai cái lên mặt rồi nói: "Bảo bối ngoan lắm, không chịu khuất phục thế lực đen tối."

Chẳng lẽ vợ tôi đã điều tra tôi trước đó rồi sao?



Thấy tôi bối rối, Lâm Thời Quyết kéo nhẹ dải lụa bên hông, nói: "Là tên hà mã đó nói."

"Hắn ta thấy khó chịu khi anh sống tốt, muốn hủy hoại anh."

Thấy tôi sốt ruột, cô ấy bèn kể hết mọi chuyện.

Tên hà mã đó thêm mắm dặn muối kể về những gì tôi đã phải chịu đựng, tìm mọi cách để Lâm Thời Quyết chán ghét và bỏ rơi tôi.

Nhưng sau khi nghe xong, cô ấy chỉ thản nhiên nói:

"Nhà chúng mày nên phá sản rồi."

Tên hà mã kia vội la lên: "Cô cũng nuốt trôi được loại người ghê tởm như vậy sao?"

"Ngày mai sẽ cho nhà mày phá sản."

Hắn ta còn định nói tiếp.

Lâm Thời Quyết nhếch mép cười đầy ẩn ý: "Còn nói nữa, ngày mai mày ngủ ở nhà hay đeo còng thì chưa biết được đâu. Nhà chúng mày làm chuyện phi pháp còn ít à?"

Trước khi rời đi, Lâm Thời Quyết lại quay lại trước mặt tên hà mã.

Hắn ta mừng rỡ, tưởng rằng cô ấy đã thay đổi ý kiến.

Vừa thò đầu ra khỏi xe, đã ăn ngay hai cái tát.

"Vừa rồi ở quán bar đã muốn cho mày rồi, suýt thì quên mất."

Tôi ngẩng đầu, cố gắng tiêu hóa những lời cô ấy nói.

Quả nhiên chưa đầy ba tháng, Cố thị tuyên bố phá sản, chưa đầy nửa năm, cha con họ Cố đã vào tù.

Lâm Thời Quyết cởi chiếc nơ bướm trên eo tôi, khẽ cười.

"Em đã nói rồi, từ đời ông cố nội của em đã không có ai nghèo khó cả. Chọc giận em, coi như đá phải tấm thép rồi."

"Được rồi, ông chồng câm của em, anh đừng ra hiệu nữa."

Cô ấy vỗ nhẹ lên mặt tôi.

Tình cảm dâng trào, Lâm Thời Quyết ghé sát tai tôi, giọng ngọt ngào đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi:

"Cố Yến Bạch."

"Thế giới quá

rộng lớn, nhưng em chỉ thuộc về anh.”

Hết Truyện ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.