🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhan Đình Việt không ngờ Nhan Vị bác bỏ bọn họ trước mặt chủ nhiệm, thậm chí còn không chịu nhận câu nói đỡ của ông.

Trên thực tế, trong mắt Nhan Vị, câu nói đó vốn không phải để hóa nhỏ vấn đề, câu ấy không khác những lần cãi nhau trước, Nhan Đình Việt luôn cố tình đổ tội cho cô.

Ba mẹ cô không nhận ra vấn đề, họ luôn tỏ ra thượng đẳng đưa ra ý muốn của mình.

"Chuyện này không cần bàn nữa, con sẽ không đồng ý chuyển trường."

Không khí trong văn phòng căn thẳng, Nhan Vị và ba mẹ không ai nhường ai. Cuối cùng, cô Từ đành đảm nhiệm vai trò hòa giải. Cô khuyên nhủ cặp vợ chồng cố chấp và cô học trò đang kiên quyết của mình.

Nhan Đình Việt cảm nhận được ánh mắt dò xét từ mọi người, ông không dám cãi nhau với cô Từ, chỉ đành nén giận, kéo mạnh Nhan Vị ra khỏi văn phòng.

Cô Từ muốn khuyên ngăn nhưng cô là người ngoài, cô không thể can thiệp vào chuyện nhà người khác.

Trên hành lang bỗng chốc vang lên tiếng cãi nhau nho nhỏ nhưng không hẳn là cãi nhau. Vì Nhan Vị lười nói nhiều với họ, tất cả là những lời trách cứ và oán giận của hai vợ chồng.

Nhan Vị quá quen với mấy lời chỉ trích này, cô chỉ giữ thái độ im lặng. Đợi chuông vào tiết vang lên, cô rời đi, làm lơ hai vợ chồng vẫn đang tiếp tục rút giận ngoài hành lang.

Trong văn phòng, mấy thầy cô nhìn nhau, thầy trợ giảng ngồi cạnh cô Từ cảm thán: "Nhà này cũng thật là, con lớn vậy rồi mà còn quản nghiêm."

Nhan Vị luôn đứng nhất khối, thành tích vượt trội ở các môn, là một học sinh ngoan hiền kiểu mẫu. Vì thế, cô rất được lòng các thầy cô, hôm nay là lần đầu bọn họ thấy dáng vẻ chống đối của cô.

Thầy trợ giảng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp hai năm trước nên anh nghiêng về hướng Nhan Vị, cảm thấy ba mẹ cô quá nghiêm khắc.

Vừa dứt lời, một thầy khá lớn tuổi nói: "Không có lửa làm sao có khói. Thầy mới về trường năm rồi nên không biết. Làm ba mẹ khó trăm bề nên thầy đừng phán vội."

Thầy trợ giảng nghe vậy, bề ngoài đồng ý nhưng trong lòng khó hiểu. Chờ thầy kia rời đi, anh đến gần cô Từ, nhỏ tiếng hỏi: "Thầy Ngô nói vậy là sao vậy chị? Sao em không hiểu? Ba mẹ của Nhan Vị làm sao?"

Cô Từ không biết nên trả lời thế nào vì đây là chuyện riêng của người khác. Cô không đáp, chỉ đề xuất: "Em tra thông tin hai năm trước khi em về trường sẽ rõ."

Nói rồi, cô cầm giáo án rời đi.

Thầy trợ giảng khó hiểu, mở hệ thống giáo viên lên xem.

Ban đầu, anh không tìm được thông tin nhưng tính anh luôn muốn tìm ra đáp án.

Cuối cùng, anh cũng tìm thấy.

Trò Nhan Sơ lớp 11A9 yêu sớm quy phạm nội quy trường. Sau nhiều lần xem xét, cùng với trò luôn vắng học không xin phép, trường quyết định buộc trò Nhan Sơ thôi học.

Nhan Sơ?

Họ Nhan không phổ biến nên anh nghĩ một chút bèn hiểu ra vấn đề.

Tiếng chuông reo lên, đôi mắt anh vẫn đang tập trung vào màn hình.

Bên cạnh có người đến, anh chưa thấy rõ ai đã nói: "Thì ra mẹ Nhan Vị có ý này. Thì ra Nhan Vị có người chị đồng tính. Khó trách ba mẹ con bé nghiêm khắc đến vậy. Chị Từ, chị thấy mẹ Nhan Vị nói thật không? Chuyện Nhan Vị và Giang Ấu Di đấy?"

Nói mãi không thấy ai đáp, anh quay đầu, thấy người vào không phải cô Từ mà là một cậu nam sinh đang hoang mang ôm chồng bài tập.

Anh nhận ra đây là lớp trưởng lớp Nhan Vị.



Anh xấu hổ nhưng không thể hỏi cậu nam sinh đã nghe chưa, chỉ xem như chưa có chuyện gì, hỏi: "Em vào đây có chuyện gì?"

"Dạ... không." Văn Đàm lúng túng lắc đầu: "Cô Từ bảo em mang bài tập hè vào đây."

Thầy trợ giảng gật đầu: "Vậy em đặt lên bàn đi."

Văn Đàm đặt bài tập xuống, bước vội ra ngoài.

- --------------------------------------------------------------

Sau khi kết thúc tiết chiều cuối cùng, Nhan Vị một mình đến căn teen bị ba mẹ ngăn cản.

"Nhà mình cần trò chuyện." Nhan Đình Việt uy nghiêm lên tiếng như những lần trước tìm cô.

Cách đó không xa có người chú ý thấy Nhan Vị đi theo sau Nhan Đình Việt và Hà Bình. Hắn do dự rồi quyết định đi theo.

- --------------------------------------------------------------

"Bây giờ con lập tức dọn về Di Châu với ba mẹ." Nhan Đình Việt kiên quyết nói.

Qua mấy tiếng bình tĩnh, ông cũng nén được cơn giận. Dù không gây khó dễ nhưng sắc mặt ông nhăn nhó.

Nhan Vị cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ mặt ông. Nếu cô không làm theo, bọn họ có lẽ sẽ ép cô về nhà, nhốt cô lại.

Bọn họ cố chấp đến đáng sợ.

Chắc chắn sẽ không hối cải.

Vì để sửa chữa cho sai lầm của mình, kể cả điểm số thứ họ quan tâm nhất cũng trở thành thứ yếu. Ngay cả khi những suy đoán của họ vốn không có bằng chứng và chỉ đơn giản xuất phát từ nỗi sợ.

Nhan Vị vốn chết lặng, tất cả chua xót đã hoàn toàn biến mất.

Sự việc đến bước này, đúng sai đã không còn quan trọng. Họ tức giận chỉ vì cảm thấy mình bị xúc phạm và mất mặt.

Nhan Đình Việt và Hà Bình luôn miệng bảo muốn tốt cho con để áp đặt tất cả mọi thứ.

Và thứ họ muốn là sự phục tùng của cô.

Có lẽ trong mắt hai người, Nhan Vị đang nổi loạn, họ chỉ cần nghiêm khắc hơn, cô sẽ ngoan ngoãn.

Đồng thời, họ cũng lờ đi những lời Nhan Vị nói ở bệnh viện. Họ đinh ninh Nhan Vị là đứa ngoan ngoãn, nghe lời, cô chắc chắn sẽ không làm chuyện khác người.

Họ tin mình sẽ "dạy tốt" Nhan Vị, để cô không lầm đường lạc lối như Nhan Sơ.

"Con không về." Lúc này, Nhan Vị rất bình tình nói: "Chị không nghe lời, ba mẹ trách chị. Bây giờ, con không nghe lời, ba mẹ cũng trách con. Ba mẹ luôn nhận định người khác có lỗi mà không tự hỏi hay tôn trọng bọn con. Bây giờ, con đã hiểu được tâm trạng khi ấy của chị."

Lời của cô khiến họ chấn động, Hà Bình khó tin nói: "Chúng tôi phải tôn trọng các cô đến mức nào? Phải đứng ở góc nhìn các cô thế nào? Chúng tôi cho cô ăn học, cũng đã cho cô điều kiện tốt nhất, cô còn muốn thế nào nữa?"

Hà Bình không kiềm được cảm xúc, hét lên: "Quản các cô cũng vì muốn tốt cho các cô. Lẽ nào chúng tôi sẽ hại các cô! Sao cô có thể nhẫn tâm đến vậy! Chúng tôi không mong cô mang ơn nhưng vì sao cô lại không có chút lễ nghĩa!"

Đến lúc này, Nhan Vị mới nhận ra. Ban đầu, ba mẹ cô đã không có sự cảm thông, chia sẻ, họ hoàn toàn làm lơ mong muốn của cô.

Hiện tại, cô có cố hòa giải đến thế nào cũng vô ích, dù có phục tùng bọn họ, cô cũng sẽ không nhận được sự bình đẳng. Và cuối cùng, thời gian sẽ làm tăng vết thương lòng của nhau.



"Ba mẹ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Ba mẹ muốn nghĩ con là đứa ích kỷ, vô học, vô ơn, không nghe lời hoặc là thứ cặn bã, suy đồi đạo đức cũng được."

Vừa dứt lời, một tiếng tay vang lên

Tay Nhan Đình Việt run rẩy, mắt nhìn Nhan Vị như đang nhìn kẻ thù. Nét mặt ông phẫn nộ, lại tát thêm bên nữa, hai bên mặt cô bỗng chốc sưng lên.

"Dù ba mẹ có gạt con chuyển trường, con cũng sẽ không nghe lời về Di Châu học." Nhan Vị vẫn tiếp tục nói. Lòng cô lạnh lẽo, cô nhìn bàn tay chưa hạ xuống của Nhan Đình Việt, "Nếu không ba thử đánh gãy chân con đi, xem con có khuất phục không."

Nhan Đình Việt lui về sau, tim đập nhanh khiến ông khó thở.

Hà Bình đỡ vai ông, tức giận, kinh hoàng nhìn Nhan Vị, "Sao cô có thể nói chuyện với ba mình như vậy! Có phải chọc tức chết chúng tôi, cô mới hả dạ không?"

Đôi mắt Nhan Vị mờ đi, cô hít sâu, cố không bật khóc.

Cô nhìn Hà Bình, nói: "Con không muốn cãi nhau, ba mẹ về đi. Nếu ba thấy không khỏe vậy cứ đến bệnh viện khám."

Nói rồi, cô rời đi.

Cô đi rất nhanh như muốn cắt bỏ sự do dự, mềm lòng trong mình.

Ánh mặt trời chiếu vào mắt cô, nước mắt cô không ngừng lăng dài.

Cô không muốn để ai nhìn thấy tổn thương của mình. Cô làm lơ hai vết bàn tay như minh chứng cô vừa sắt đá thẳng thắn với ba mẹ.

Nam sinh núp sâu góc cây nắm chặt áo. Đến khi mọi người rời đi, hắn mới ngồi xổm tựa vào thân cây.

Sự hổ thẹn khiến mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán.

Đã qua giờ cơm, Nhan Vị cũng không đói. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi đi qua quầy quà vặt, cô quyết định mua một cây kem, lên lầu sáu ăn. Cô vừa ăn vừa khóc.

Điện thoại trong túi reo lên, xung quanh im lặng, cô có thể tự nhiên mở ra xem.

Là tin nhắn QQ.

Bạn tiểu Giang. Cậu tan học chưa? Ăn cơm chưa?

Bạn tiểu Giang. Nay nóng quá, mình xuống lầu mua cơm một chút mà người đổ đầy mồ hôi.

Bạn tiểu Giang. [hình ảnh]

Bạn tiểu Giang. Nên mình mua kem tự thưởng cho bản thân.

Nhan Vị nhìn ảnh, lại nhìn cây kem đang ăn dở của mình.

Trùng hợp, các nàng cùng ăn một hiệu.

Nhan Vị. [hình ảnh]

Nhan Vị. Ăn cùng hiệu vậy xem như bọn mình ăn cùng cây kem.

Nhắn xong, Nhan Vị mỉm cười trên gương mặt đầy nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.